Giếng Quỷ Sau Dãy Trọ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:08:21
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

C4

 

– Xuân tin ? Cô gái áo trắng hôm đó khi chính là Linh?

 

Xuân trả lời chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoài môi run run. Dương cạnh mặt tái mét chằm chằm xuống mặt nước giếng. Trong làn nước đen thoáng thấy thứ gì đó động đậy như mái tóc lướt qua biến mất.

 

Một giọt nước từ thành giếng rơi xuống tạo nên âm thanh “tõm” nhỏ thôi mà khiến cả ba giật b.ắ.n .

 

Trên cao mặt trời nhú quá đầu nhưng ánh nắng chẳng đủ xua nổi cái lạnh toát từ chiếc giếng .

 

Buổi chiều hôm đó trời Hà Nội u ám lạ thường. Mây xám kéo dày đặc như thể mặt trời cũng chẳng thấy cái cảnh xảy . Sau khi xác Thắng đưa công an phong tỏa khu giếng yêu cầu tất cả tạm thời rời khỏi khu vực. Hoài, Xuân và Dương thì thể yên tâm nổi. Cả ba quyết định ở hỏi cho nhẽ.

 

Họ tìm đến nhà bà Nguyên căn nhà cũ kỹ ngay đầu dãy trọ, tường phủ rêu và mái ngói xệ xuống. Bà thừ trong gian bếp ánh mắt thất thần ngoài. Trước mặt bà là bát nước chè nguội, khói hương nghi ngút từ bàn thờ nhỏ, nơi di ảnh một cô gái trẻ tóc dài, mặc áo trắng, ánh mắt buồn thăm thẳm.

 

Hoài khẽ hỏi, giọng run run:

 

– Bà cô gái bàn thờ là ai ạ?

 

Bà Nguyên liếc lặng lẽ đáp:

 

– Là con gái tao, Linh. Nó c.h.ế.t cách đây hơn hai chục năm c.h.ế.t ở chính cái giếng đó.

 

Cả ba sững sờ. Xuân lấy hết can đảm hỏi:

 

– Hồi sáng bà kéo, là ạ? Cô thực sự còn quanh quẩn ở đây ?

 

Bà Nguyên rít một t.h.u.ố.c lào khói phả trắng đục. Giọng bà trầm xuống nặng như đá đè:

 

– Chúng mày xuống , tao kể cho mà . nhớ thì đừng bao giờ bén mảng tới cái giếng đó nữa dù chỉ là thôi.

 

Ba xuống chiếu im phăng phắc.

 

Bà Nguyên bắt đầu kể, giọng khàn đặc như nuốt cả nỗi đau lòng:

 

– Ngày xưa, cái giếng vốn là giếng tổ, nước trong vắt, quanh năm bao giờ cạn. Dân làng ngày đó ai cũng qua xin nước, bảo là uống mát ruột, rửa mặt thì da dẻ hồng hào. Nhà tao thì trông coi giếng từ đời cụ cố, coi như phúc phần tổ tiên để .

 

Bà dừng , ngoài khung cửa nơi cơn gió đang thổi cành bàng khô lắc lư.

 

– Cho đến một ngày Linh con gái tao tròn mười tám tuổi. Con bé xinh lắm, hiền mà học giỏi, nhiều để ý. khổ tao nghèo ép gả nó cho con trai ông chủ xưởng ở phố nó chịu. Đêm nó trốn học về giếng gội đầu gieo xuống đó. 

 

Giọng bà bỗng nghẹn  

run rẩy như đang sống khoảnh khắc .

 

– Tao tiếng động chạy thì chỉ thấy cái gàu lăn lóc. Gọi mãi chỉ tiếng nước gợn lăn tăn. Tao hoảng kêu đến vớt, mò cả buổi sáng mới thấy xác nó nổi lên. Mặt nó trắng bệch mắt trợn trừng, tóc quấn mấy rễ cây đáy giếng. Từ hôm đó nước giếng bắt đầu đổi màu còn trong xanh mà cứ đục ngầu tanh tanh như mùi máu.

 

Xuân ôm n.g.ự.c cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Dương hỏi nhỏ:

 

– Rồi đó bà ?

 

– Tao sợ định lấp giếng . đêm tao mơ thấy Linh về ngay bên giường, tóc ướt sũng hỏi tao: 

 

– Sao chặn đường con về nhà? Bà Nguyên run lên. 

 

– Tao tỉnh dậy tim ngừng đập. Sáng giếng xem, xi măng tao mới trát đêm qua nứt toác nước rỉ đỏ như máu.

 

Một luồng gió lạnh lùa qua ngọn đèn dầu lập lòe. Xuân siết c.h.ặ.t t.a.y Hoài khẽ rít:

 

– Trời đất ơi?

 

Bà Nguyên tiếp lời giọng nhỏ dần nhưng từng chữ như c.h.é.m khí:

 

– Từ đó, tao đậy nắp ai bén mảng đến giếng đều gặp chuyện. Có đứa trẻ con trong xóm nghịch ném đá xuống, hôm sốt cao mê sảng miệng cứ lẩm bẩm chị Linh ơi, tha cho em. Có đàn bà gánh nước về tới nhà thì đột nhiên phát điên nhảy xuống sông. Còn mấy năm cũng thằng sinh viên thuê trọ đây, nửa đêm hút t.h.u.ố.c cạnh giếng, sáng mất tích. Cảnh sát tìm cả tuần thấy xác.

 

Dương nuốt nước bọt hỏi khẽ:

 

– Không thấy nghĩa là?

 

– Là nó biến mất. – Bà Nguyên gằn giọng. 

 

– Tao tin nó giếng nuốt.

 

Căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp ngoài mái tôn.

 

– Tao chặn bao nhưng cứ ai đói khát, tuyệt vọng tò mò thì giếng gọi. Bà Nguyên thẳng Hoài ánh mắt như xuyên qua tim đối diện. 

 

– Chúng mày thấy ? Những đêm khuya, giếng nó gọi đấy. Tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gà gáy giữa đêm, tiếng ai gõ cửa đều là nó. Nó thèm linh hồn sống.

 

Hoài bất giác nhớ lời Xuân kể tối qua tiếng gà gáy giữa đêm và cả tiếng bước chân vô hình. Cô rùng môi run bần bật.

 

– Bà, bà định là Linh đang kéo xuống giếng ?

 

Bà Nguyên lặng thinh. Mắt bà rưng rưng nước.

 

– Tao nữa. Có lẽ nó cô đơn. Nó c.h.ế.t oan linh hồn nhốt giữa hai cõi. Cứ ai chạm nước giếng dù chỉ một giọt cũng sẽ nó nhớ mặt. Mà nó nhớ mặt sớm muộn cũng xuống bầu bạn thôi.

 

Câu cuối cùng khiến cả ba c.h.ế.t điếng.

 

Bên ngoài tiếng sấm nổ rền, mưa ào ào trút xuống. Cơn gió hất tung cánh cửa tấm rèm cũ bay phần phật. Trong khoảnh khắc Xuân sân giữa màn mưa cô thấy rõ ràng một bóng trắng mờ cạnh miệng giếng tóc dài xõa xuống đang cúi gội đầu.

 

– Hoài, Dương kìa? – Xuân hét thất thanh.

 

Cả hai nhưng khi họ bóng trắng biến mất chỉ còn mặt giếng rung nhẹ theo làn mưa.

 

Bà Nguyên thụp xuống, hai tay ôm đầu nước mắt trào .

 

– Nó về , nó giận tao nữa ?

 

Tiếng của bà hòa cùng tiếng mưa thành một âm thanh rờn rợn. Dương và Hoài dìu bà trong nhưng bà chỉ lẩm bẩm như mất trí:

 

– Giếng tổ phúc đức hóa oán hận Linh ơi xin con đừng bắt thêm ai nữa?

 

Đêm đó cả khu trọ ai dám ngủ. Tiếng nước từ đó vẫn rỏ đều từng giọt một như tiếng bước chân ai đang quanh giếng.

 

Trong cơn gió lùa qua khe cửa mùi tanh ngai ngái thoang thoảng kèm theo tiếng ai đó khẽ thì thầm giữa màn đêm lạnh buốt:

 

– Giếng nhốt , giếng lạnh lắm.

 

Cả Hoài, Xuân và Dương đều hiểu lời kể của bà Nguyên chỉ là chuyện cũ.

 

Nó là lời cảnh báo và cái giếng đang thật sự sống.

Cũng trong đêm trời Hà Nội đổ mưa. Hạt mưa nặng trĩu rơi lộp bộp xuống mái tôn dãy trọ cũ, gió quất qua từng khe cửa rít lên như tiếng rên. Căn phòng Hoài, Xuân, và Dương ở vẫn để nguyên ngọn đèn ngủ vàng nhạt nơi góc tường ánh sáng yếu ớt chập chờn như sắp tắt. Từ khi Thắng mất cả dãy trọ chẳng ai dám tắt đèn ban đêm nữa. 

 

Hoài xoay mặt tường mắt vẫn mở trừng. Trong đầu cô vẫn văng vẳng hình ảnh sáng hôm công an vớt xác Thắng giếng khuôn mặt tím bầm đôi mắt lồi trừng trừng và bàn tay vẫn nắm chặt một nắm tóc đen dài. Người Thắng c.h.ế.t do trượt chân nhưng Hoài thể nào chỉ là ngã. Cái giếng đó lạnh và sâu lắm nhưng kéo khỏe như Thắng xuống dễ dàng như thế.

 

Tiếng nước nhỏ tong tong ngoài sân khiến Hoài giật . Cô dậy lắng . Hình như tiếng bước chân lẹp nhẹp như chân trần nền ướt. Lúc đầu còn xa xa, mỗi lúc một gần đến khi rõ ràng ngay cửa phòng. Chắc Xuân vệ sinh thôi. Hoài nghĩ tự trấn an nhưng lạ Xuân vẫn co ro bên cạnh chăn quấn kín cổ.

 

Cánh cửa phòng kẽo kẹt mở một khe nhỏ Hoài c.h.ế.t điếng. Một luồng gió lạnh tràn đèn ngủ chớp nháy liên hồi. Cô căng mắt và giữa ánh sáng nhập nhoạng là bóng một đàn ông đang lặng ở đầu giường Xuân. Toàn ướt nhẹp, nước nhỏ tong tong xuống sàn. Mùi tanh của bùn và nước giếng trộn lẫn. Mái tóc đen bết dính che gần nửa khuôn mặt chỉ còn lộ hai tròng mắt trắng dã vô hồn.

 

Hoài há miệng định hét nhưng cổ họng như ai bóp chặt phát tiếng nào. Người đó , Thắng xuống mép giường Xuân. Bàn tay tím tái của chậm rãi vươn vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Xuân nhăn mặt trong giấc ngủ khẽ trở . Thắng nghiêng đầu miệng mấp máy thành tiếng, cúi xuống sát tai cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gieng-quy-sau-day-tro/chuong-4.html.]

 

Hoài run cầm cập nước mắt trào . Cô nín thở đưa tay nắm chặt mép chăn. Trong khoảnh khắc đèn vụt tắt. Cả phòng chìm trong bóng tối. Một tiếng “ọc ọc” vang lên như ai đó đang nuốt nước tiếng bước chân vang xa dần.

 

Hoài choàng dậy bật điện, đèn sáng trắng. Phòng chỉ còn Xuân đang ngủ say mái tóc ướt sũng. Dưới sàn vệt nước loang dài từ đầu giường đến tận cửa.

 

Sáng hôm Hoài kể cho Dương giọng run run. Dương tái mặt dám tin.

 

– Mày mơ thôi. Cậu nhưng giọng cũng chẳng vững. Đêm hôm đó Dương dán bùa vàng bà Nguyên cho lên đầu giường cầu mong bình an.

 

Thế mà đến giữa khuya, Dương mơ. Trong mơ Thắng ở cuối giường, khuôn mặt trương phềnh đôi môi thâm đen. Hắn gì chỉ chằm chằm từ từ cúi xuống. Bàn tay lạnh ngắt chạm chân Dương. 

 

– Xuống đây với tao? Giọng Thắng khàn đặc vọng lên từ đó trong nước. Dương giãy giụa cố hét mà phát tiếng. Một lực mạnh kéo chân tuột khỏi chăn cảm giác lạnh ngắt như dìm xuống giếng.

 

– Thắng? Tha cho tao, tha cho tao? – Dương gào lên, bật dậy mồ hôi đầm đìa. Tim đập như trống. điều khiến Dương c.h.ế.t sững là bàn chân thật của dính đầy bùn in rõ từng dấu ướt nền gạch.

 

Cậu hét toáng cả Hoài và Xuân bật dậy. Khi họ soi đèn vệt bùn vẫn còn đó dẫn từ cuối giường tận cửa sổ. Cánh cửa hé mở gió rít qua khe kẽ mang theo nước tanh nồng. Xuân bật run rẩy bám chặt lấy Hoài.

 

Từ đêm Xuân đổi hẳn. Cô ít thất thần, lúc đang chải tóc cô bỗng dừng gương run run :

 

– Cậu lưng tớ kìa? Hoài chẳng thấy ai nhưng mùi tanh bùn thoang thoảng khắp phòng.

 

dám ở thêm.

 

– Dương cho hai tớ đổi phòng ? Ở đây theo tớ suốt? – Xuân giọng nghẹn ngào.

 

Dương gật đầu nỡ từ chối nhưng đêm khi Xuân dọn đồ sang phòng bên cô một câu khiến cả hai lạnh sống lưng:

 

– Đêm qua, tớ tiếng Thắng gọi tên từng Dương đến Hoài và cuối cùng là Xuân.

 

Một cơn gió mạnh thổi qua, cánh cửa va rầm một tiếng. Đèn chập chờn tắt ngấm. Trong bóng tối tiếng nước tong tong vang lên như ai đang nhỏ từng giọt từ mái tóc ướt xuống nền nhà.

 

Trong ngày đó bà Nguyên qua dãy trọ xem xét lặng lẽ xuống giếng thở dài:

 

– Là nó, nó . Giếng còn giữ xác một nữa mà đó chắc vẫn tha cho ai cả.

 

Câu khiến cả ba trẻ sững sờ. Bóng Thắng tuy biến mất nhưng dường như từ đáy giếng vẫn ánh mắt nào đó đang lên chờ một ai sơ sẩy để kéo xuống thế chỗ cho .

 

Sau vụ việc ở dãy trọ tưởng thứ sẽ dần nguôi nhưng chỉ vài ngày những điều kỳ lạ bắt đầu xảy dồn dập ngay trong khuôn viên trường.

 

Buổi sáng hôm đó trời trong xanh lạ thường. Gió nhẹ thổi qua hàng phượng đang bắt đầu rụng lá. Dương đeo balo lầm lũi bộ cổng. Đêm qua vẫn ngủ nổi ác mộng về Thắng kéo chân vẫn hiện rõ như mới. Dù cố tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác nhưng trong lòng Dương cứ âm ỉ một nỗi sợ mơ hồ.

 

Khi ngang qua sân của giảng đường B nơi ít ai qua hàng cây sấu già và một cái vòi nước hỏng nhỏ rỉ Dương dừng chân. Cậu tiếng ai đó gọi khẽ:

 

– Dương, ê Dương?

 

Giọng quen thuộc. Cậu phắt . Cách đó chừng mười mét Thắng đang chiếc áo phông trắng dính bùn quần jean xắn gấu vẫn nụ híp mắt như ngày nào. Mặt nhợt nhạt nhưng ánh thuộc đến mức tim Dương nhói lên.

 

– Thắng là mày ? – Dương thốt lên bước vài bước.

Thắng chỉ mỉm giơ tay vẫy.

 

– Tao vẫn ở đây mà. Sao mày tránh tao?

 

Giọng Thắng nhỏ nhưng vang vọng khắp sân như vọng từ trong lòng đất. Dương cảm thấy chân lạnh buốt tim đập loạn. Cậu chạy ôm lấy bạn nhưng nhấc chân mặt đất phía Thắng bỗng nứt nhẹ nước đen từ rỉ . Thắng vẫn chậm rãi lùi lùi mãi cho đến khi nửa chìm xuống mặt đất.

 

– Xuống đây chơi với tao vui lắm?

 

Giọng kéo dài lạnh ngắt. Dương hét lên loạng choạng ngã ngửa đất. Khi mở mắt sân trường trống trơn. Chỉ còn tiếng gió xào xạc và một vệt nước đen nhầy nhụa loang nền xi măng.

 

Buổi trưa Hoài trong lớp. Thầy đang giảng cả phòng im phăng phắc. chẳng hiểu bên tai cô cứ vang lên tiếng “tõm” nhẹ như ai ném vật gì đó xuống nước. Lúc đầu cô tưởng ảo giác nhưng âm thanh lặp rõ ràng đều đặn mỗi khi thầy nhấn giọng.

 

Tõm… Tõm.

 

Hoài đưa mắt quanh. Không ai phản ứng gì. Cô nuốt khan cúi xuống tập vở nhưng giật khi thấy một vệt nước nhỏ từ mép bàn lan thấm dần trang giấy. Nước tanh hôi mùi bùn rõ mồn một. Cô rụt tay xuống gầm bàn trống trơn. Không chai nước nào đổ cũng ai nghịch.

 

Cô cố nín nhưng tim đập thình thịch. Tõm… Tõm…

 

 Âm thanh vang ngay bên tai. Lần rõ hơn xen lẫn tiếng khúc khích của ai đó. Giọng Thắng.

 

– Sao mày trả tóc cho tao?

 

Hoài phắt dậy hét toáng khiến cả lớp . Thầy sững sờ, cô ôm đầu run rẩy. Trang vở mặt ướt nhẹp từng dòng chữ mực loang như ai đó nhúng nó xuống nước giếng.

 

Hoài thụp xuống nền, nước mắt rơi lã chã. Dương xin phép rót ly nước, đặt cạnh bàn Xuân mà dám chạm . Căn phòng học buổi trưa lạnh ngắt, cửa sổ khép chặt mà vẫn tiếng gió hú nhẹ qua khe. Xuân vẫn mê man, mồ hôi lạnh túa , đôi môi tím tái. Mỗi cô khẽ cựa lẩm bẩm trong thở:

 

Hồng
Hà Văn Hồng

– Xuống với chị, chị Linh?

 

Câu khiến cả Hoài và Dương hoảng sợ. Họ từng cái tên bao giờ.

 

Bà Nguyên chủ dãy trọ khi chuyện thì mặt tái , đôi mắt đục ngầu run rẩy. Bà xuống ghế, rít điếu t.h.u.ố.c thật sâu khẽ thở dài:

 

. Phải tìm thầy thôi. Ở rừng Hoa Ban ông thầy Sơn Đú, nổi tiếng bắt vong, từng giúp vụ nhà bên suối năm ngoái.

 

Dương Xuân và gật đầu ngay:

 

– Vậy con chở bà . Hoài ở trông Xuân, nếu gì lạ thì gọi ngay.

 

Con đường dẫn lên rừng quanh co, hai bên phủ đầy sương mờ. Tiếng máy xe máy gằn đều trong gió. Bà Nguyên cứ ôm chặt cái túi vải, trong tấm hình cũ của Linh và sợi dây chuyền di vật bà giữ ngày chôn con.

 

Đến ngôi nhà thầy Sơn, mùi trầm hương và cỏ khô quyện lẫn. Ông thầy dáng gầy, tóc bạc, mắt sâu nhưng sáng. Nghe xong câu chuyện ông chỉ im lặng một lát :

 

– Vong con gái bà . Nó c.h.ế.t tức, nước giữ xác, oán khí sinh tà. Giờ quanh cái giếng thành huyệt lạnh hễ ai yếu vía, đau khổ hoặc từng chứng kiến cái c.h.ế.t là nó kéo theo.

 

Bà Nguyên run run hỏi:

 

– Có cách nào cứu con bé Xuân thầy?

 

Thầy Sơn chậm rãi gật:

 

– Có. trở cái giếng . Tối nay đúng canh ba bà mang theo hình con gái, sợi dây chuyền và ba nén hương. Ta sẽ lễ gọi hồn cắt duyên âm. Nếu hồn nó chịu con bé mới thoát, còn nếu …?

 

Ông dừng ánh mắt xa xăm:

 

– Thì sẽ thêm một linh hồn giữ đáy giếng đó.

 

Ngoài trời mây đen kéo đến. Tiếng gió hú qua cành hoa ban như tiếng xa xăm. Dương siết c.h.ặ.t t.a.y lái trong lòng rằng đêm nay họ sẽ đối mặt với thứ còn thuộc về thế giới của con nữa.

 

Trời tối dần gió từ triền đồi thổi về mang theo lạnh buốt. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, cái giếng cũ phía dãy trọ vẫn im lìm, miệng giếng phủ rêu xanh, nước bên đen ngòm như mực. Bà Nguyên cùng Dương, Hoài và mấy trong xóm chờ thầy Sơn Đú từ lúc hoàng hôn.

 

Khoảng gần mười giờ đêm, thầy xuất hiện. Ông khoác áo nâu sậm vai đeo túi vải chứa pháp cụ tay cầm bó hương trầm và một bát nước trong. Mùi trầm lan , át phần nào cái mùi bùn tanh quanh giếng.

 

– Từ đây trở , ai lớn tiếng, và tuyệt đối soi đèn thẳng xuống giếng thầy Sơn dặn, giọng nghiêm khắc.

 

– Vong nước dễ kích động.

 

Bà Nguyên run rẩy gật đầu, ôm chặt tấm hình con gái. Đôi mắt bà đỏ hoe khuôn mặt hốc hác nhiều đêm mất ngủ.

 

Thầy Sơn trải tấm vải vàng nền đất đặt lên đó ba cây nến bát nhang, chén gạo, muối, và sợi dây chuyền gãy của Linh. Ông châm nến thắp hương chú bằng giọng đều đều trầm khàn như vọng từ xa xăm:

 

Còn.

Loading...