Tạ Thư Châu lảm nhảm cả tràng, chẳng rõ câu nào. Bắt nhắc hai mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
"Hắn quyền gì mà điên? Hắn từ chối đấy! Hắn tư cách gì chứ!"
"Người bảo tại chỉ thích mỗi gương mặt với cơ thể của . Hắn nghiêm túc kết hôn, chê già cũng lỏm . Tối qua tỏ tình thẳng thừng thích nhan sắc với vóc dáng, thế đòi từ chối ?"
Hả?
Cái đạo lý gì kỳ ? Thích ngoại hình với vóc dáng thì tính là thích ? Với nếu để bụng chuyện thẳng với ? Cứng họng thế, đáng đời đá!
"Dù giờ cứ trốn ở đó , đừng để Cố Đào tìm thấy. Không lo sốt vó cho eo của đấy."
"Tại ?"
"Ờ.... Gặp mặt là tự hiểu."
giờ lúc lo mấy chuyện đó . Với Cố Đào đang ở ? Giữa hai chúng còn cách cả múi giờ cơ mà. Quan trọng nhất là giờ chứ? Tên trộm c.h.ế.t tiệt!
" việc nhờ ..."
đang thì khựng giữa chừng. Bởi trông thấy một gương mặt Châu Á quen thuộc. Nếu dáng vẻ và chiều cao của đó quá nổi bật giữa đám Tây, tưởng hoa mắt .
Cố Đào.
Hắn... Sang nước ngoài !!
lúc điện thoại hết pin tự tắt nguồn.
ngẩn Cố Đào từ từ tiến gần, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, vẫn khoác chiếc áo khoác gió ném cho đêm qua. Đột nhiên lời khuyên của Tạ Thư Châu vang vọng trong đầu . cảm giác sắp... tiêu đời thật . Đôi chân co quắp đất như hàn chặt, dùng hết sức cũng lên nổi. chỉ đờ đẫn ngước .
Khi mặt , biểu cảm Cố Đào vô cùng phức tạp - giận dữ, bực bội, bất lực, nhưng nhiều hơn cả là sự xót xa và... cam chịu. vẫn đó ngây ngô ngước , hiểu hôm nay định diễn trò gì đây.
"Chạy cái gì?"
Tưởng đây là một màn đối đầu căng thẳng, nào ngờ câu của khiến lòng bỗng nghẹn đắng. Sao hỏi chạy cái gì? là vì nên mới nước ngoài tản bộ cho khuây khỏa chứ bộ! Nếu , lãng phí thời gian chạy sang tận đây gì? Giờ thì ví tiền mất tích, điện thoại hết pin. chuẩn "xui tận mạng"!
"Anh đến gì? Không thích ? Đêm qua từ chối dứt khoát mà? Giờ vội vã đuổi sang nước ngoài cái trò gì thế?"
Cố Đào đáp, đột ngột khụy xuống ôm chầm lấy :
"Anh xin . Là cứng họng, là hèn nhát."
"Em em chỉ thích nhan sắc của . Em còn trẻ, ngoài ba mươi. Như em từng , gương mặt chẳng giữ bao lâu nữa. Đến lúc đó nếu em lòng khác, bỏ , nên ? Thôi Hiện, từng yêu ai bao giờ. Anh 'tận hưởng hiện tại' thế nào. Trong lòng chỉ nỗi hoang mang, bất an khi bước một mối quan hệ."
"Có lẽ em từng nghĩ đến việc cùng đến cuối con đường, nhưng từ giây phút rung động, nghĩ đến ."
“Anh thể từ chối sự tiếp cận của em, nhưng sợ hãi hứng thú nhất thời của em. Chẳng mấy chốc em sẽ chán, sẽ kết thúc với nhanh chóng. Anh tưởng rằng em thể nhận thế nào là yêu, nghĩ cứ từ từ thấu hiểu , sẽ ngày đợi . ngờ, buông tay là em.”
“Thích gương mặt cũng , thích vóc dáng cũng . Miễn là em thích , ở bên em là đủ.”
Lời Cố Đào khiến sửng sốt. vốn tưởng yêu đơn thuần chỉ vì .
Không ngờ nguyên nhân là thế .
, dù từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm, nhưng vẫn cảm nhận đôi chút.
Hóa chuyện là như .
Nghĩ những chuyện cũ, bỗng thấy hai chúng đúng là cặp đôi ngốc nghếch.
Giá như lúc dám hỏi một câu, thì đến nỗi như thế .
Giờ mới thấu cái cảm giác yêu cũng yêu mà vẫn lỡ làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/giao-su-co-phai-long-doi-tuong-xem-mat-cua-ban-chi-cot-cot-ai-lay-hot/chuong-6.html.]
“Giáo sư Cố, thật sự nghĩ em là chỉ mặt dáng thích khác ? Nếu thực lòng yêu, em thể kiên trì đến bây giờ? Anh tưởng nhan sắc của đủ khiến em theo đuổi lâu thế ư?”
Dù trai thật đấy, nhưng cũng đến mức chứ.
Xét cho cùng kém cạnh gì, ?
“Vậy nên…”
“Vậy nên em thích bộ con ! Mà mặt mũi hình vốn là của , yêu thì chỉ yêu từng bộ phận? Lúc từ chối em, chịu hỏi thêm một câu? Anh đêm qua em t.h.ả.m thế nào ?”
Lúc trái tim thực sự vỡ vụn .
“Anh xin , là của . Sau sẽ như thế nữa.”
ôm chặt Cố Đào. Dù hết những lời chất chứa trong lòng.
giữa chúng vẫn còn một vấn đề nghiêm trọng.
Xanh Xao
Đó là...
"Giáo sư Cố, ví của em mất , lẽ hôm nay chúng ngủ ngoài đường mất."
Phải hổ danh là giáo sư Cố.
Người não thì khắp thiên hạ cũng ngại, dù mang hành lý và chỉ cầm theo điện thoại, vẫn xoay sở thỏa việc.
Điều bất ngờ hơn nữa là còn bạn bè ở nước ngoài.
Dù giờ khá khuya.
chỉ một cuộc gọi, tới đón chúng đến khách sạn, đổi giúp ít tiền mặt mới rời .
Chỉ điều tấm thẻ phòng duy nhất với một giường đôi.
Hơi bối rối.
Chẳng lẽ chung giường ngay đầu tiên?
thừa nhận đúng là chút thèm thuồng hình của Cố Đào.
nghĩa là sẵn sàng ngủ cùng nhanh thế .
Nhanh quá đấy chứ!
Cố Đào dùng một tay đẩy vali, tay dắt tay .
"Em ở chơi thêm vài ngày nữa, là về nước?"
đắn đo, chuyến gặp trục trặc , dù ở cũng chẳng vui.
Chi bằng về nước .
"Về nước thôi, ở đây chả gì ho."
Ánh mắt khó hiểu của Cố Đào dừng .
Khiến ngượng ngùng.
"Sao... em thế?"
"Chả thú vị gì mà em vẫn sang? Cố tình chọc tức hả?"