“Nhìn cánh tay của rắn chắc gân mu bàn tay .” Nguyên Thư vẫn cảm thấy đáng tiếc khi trở thành minh tinh.
Ôn Nam Tịch lặng lẽ lái xe.
Nguyên Thư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thẳng dậy: “Mà ở đây? Không ở Kinh Thị ?”
Ôn Nam Tịch qua kính chiếu hậu, thấy dòng xe cộ qua , cô đáp lời Nguyên Thư. Nguyên Thư suy nghĩ một lúc, bởi vì năm đó Phó Diên trở thành một trong những Trạng Nguyên rạng danh trong nước, đó Đại học Bắc Kinh, rằng chuyên ngành chọn cũng trở thành chuyên ngành hot nhất trong năm đó. Ai đổi chuyên ngành đều chuyển sang chuyên ngành của .
Tất nhiên, đó là điều cô năm đầu đại học, đó Nguyên Thư dần dần cũng thôi buôn chuyện các diễn đàn trong trường vì cô cũng nỗ lực để chuyển ngành năm và theo học ngành truyền thông.
Cô hiện đang phóng viên tại Phí Tiết, công ty truyền thông lớn nhất ở Lê Thành.
Sau khi đưa Nguyên Thư về chỗ ở, đặt hành lý xuống Ôn Nam Tịch dẫn Nguyên Thư tìm Chu Nhược Vi ăn tối. Nguyên Thư và Chu Nhược Vi gặp bắt đầu nhéo , Ôn Nam Tịch gọi món, Chu Nhược Vi nhéo mặt Nguyên Thư hỏi: “Ngày mai nhỉ, cũng nghỉ ngơi một thời gian .”
“Nói nhảm, đương nhiên việc, nếu sẽ tiền.” Nguyên Thư lớn tiếng .
“Cậu thì tớ yên tâm , cuối cùng tớ cũng một ở trong biển khổ.” Chu Nhược Vi buông má Nguyên Thư , Nguyên Thư xoa xoa mặt : “Cậu chạy đôn chạy đáo, cả ngày, biển khổ gì nữa.”
“Tớ tô son, hét lớn liên tục, khổ ?”
Nguyên Thư chặc lưỡi: “Nam Tịch còn khổ đến mức bệnh viện.”
Ôn Nam Tịch gọi đồ ăn xong, xua tay : “Đừng nhắc tới tớ, tớ .”
Chu Nhược Vi : “ , vất vả nhất vẫn là Nam Tịch.”
Ba bắt đầu ăn.
Ăn xong, Chu Nhược Vi vì lịch phát sóng trực tiếp bưng cốc cà phê chạy vội tòa nhà. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư về nhà, tối nay Nguyên Thư định ngủ ở chỗ Ôn Nam Tịch, cô thu dọn đồ đạc lấy một tấm thiệp mời đưa cho Ôn Nam Tịch, : “Ngày mai thể cùng tớ đến Hội nghị thượng đỉnh Internet của Vạn Vật , tớ đặt chỗ cho .”
Ôn Nam Tịch cầm lấy tấm thẻ màu lam, lật xem.
Trước khi phòng tắm Nguyên Thư còn : “Dù gần đây cũng việc bận gì, chúng xem xem, một chị em như tớ thật , hehe.”
Ôn Nam Tịch dựa sô pha, : “Ừ, thì .”
Nguyên Thư bước với một tràng .
–
–
Sáng sớm ngày hôm .
Ôn Nam Tịch ngáp một cái cùng Nguyên Thư rời giường, hai tắm rửa xong, Nguyên Thư công ty một chuyến, còn Ôn Nam Tịch cầm thiệp mời đến địa điểm diễn hội nghị, bên trong nhiều . Đưa thẻ vị trí ở giữa cô cầm thẻ tìm vị trí, xung quanh thấy chỗ mới xuống, đặt máy tính lên đùi.
Một đàn ông đến cạnh, toát mùi thơm thoang thoảng, tay áo sơ mi trắng xắn lên, cánh tay tựa thành ghế, cổ tay đeo một chuỗi hạt Phật đen và một chiếc đồng hồ, hai thứ gần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-vo-2/chuong-4.html.]
Ôn Nam Tịch dừng cần lên vì nhận đó là Phó Diên.
Ngồi đó một lúc thì dậy rời , ở bên ngoài chặn đó chuyện với ai đó, ánh mắt thản nhiên liếc phụ nữ cạnh , cô ngẩng đầu đang vẫy tay với Nguyên Thư ở bên , góc mặt vẫn xinh như , vài giây .
Nguyên Thư đeo thẻ công tác lên cổ tránh ghế đến gần cô, nhỏ giọng : “Đàn của hôm nay cũng tới đây, gọi phòng khách bên trong, qua .”
Ôn Nam Tịch lời .
Mặc dù cô chỉ lặng lẽ tham gia hội nghị nhưng vì đàn của cô ở đây nên đến chào hỏi. Cất máy tính của ôm nó dậy, cúi xuống để tránh những đang ghế bước tới phòng chờ.
Ở đây một vài phòng chờ và đây là phòng chờ gần hội trường nhất.
Dịch Phong khoanh tay cạnh bàn, thấy cô tới liền vẫy tay chào: “Nam Tịch, em đến kịp lúc.”
Ôn Nam Tịch tới mặt , chào một tiếng.
Trước mặt bọn họ hai chiếc máy tính, đối diện , máy tính của đoàn đội trai cô ở bàn, bên đối thủ của Công nghệ Kỹ thuật Dịch Phong, cũng đang bàn máy tính, hình như hai đang cạnh tranh.
Tuy nhiên, những mà đàn mang đến hôm nay đều là thực tập sinh vẻ như chút bất lợi.
Dịch Phong khẽ cau mày, một lát với Ôn Nam Tịch: “Nam Tịch, em xuống giúp .”
Ôn Nam Tịch từ lâu quen với lời của Dịch Phong tới đặt máy tính sang một bên đảm nhận vị trí của thực tập sinh , mã lệnh mặt đây là mã để thâm nhập máy tính của đối phương, ai phát hiện và đạt mục đích kiểm soát sẽ thắng.
Ôn Nam Tịch đặt tay lên bàn phím. Khi cô bắt đầu thao tác, màn hình lạnh lẽo, chiếu lên đôi lông mày xinh .
Cửa phòng nghỉ mở , Phó Diên bước , hai tay đút túi quần, giữa đám đông, lạnh lùng xem.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nhìn vẻ yên tĩnh nhưng thực tế dòng nước ngầm vô cùng bất thường. Người chỉnh kính vài nghiêng về phía , hiển nhiên chút lo lắng.
Vẻ mặt Ôn Nam Tịch vẫn bình tĩnh. Lúc , một đàn ông cao lớn từ trong đám cúi xuống chuyện với ông chủ của đối phương. Một lúc , mấy đang trong cuộc thi rời khỏi chỗ , Phó Diên xuống ngón tay thon dài của đặt lên bàn phím.
Ôn Nam Tịch phát hiện việc tấn công trở nên khó khăn, cô cau mày đó đổi phương án.
Sau khi thành công khiến đối phương dừng trong chốc lát, Ôn Nam Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, chợt màn hình chuyển sang màu đen và đó xuất hiện một con lợn màu hồng nhạt, khiến cô kịp cảnh giác.
Bên thành mục đích của .
Cô ngước mắt lên.
Phó Diên dậy, cúi đầu cô qua hai chiếc máy tính.
“Ôn Nam Tịch.”
Sau đó giọng của vang lên: “Chúng chuyện .”