Giả Vờ 2 - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:46:17
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bốn năm đại học đều dùng để chữa lành, dựa bản để thoát khỏi bóng đen tâm lý.” Giọng Nguyên Thư trầm, cô xong, cả hành lang rơi tĩnh lặng.
Vài giây .
Phó Diên đầu , nhướng mi : “ hiểu .”:
Nguyên Thư gật đầu, cô đút tay túi áo, cánh cửa lưng tiếng động đó đẩy mở, hai cùng qua lập tức thấy Ôn Nam Tịch khoác áo choàng dựa lưng tủ giày họ.
Nguyên Thư giật , “Nam Tịch bảo bối, tỉnh ?”
Mà khi rõ thì hình như cô vẫn đang say, Ôn Nam Tịch nhướng mày về phía cửa sổ cạnh Phó Diên vẻ là tìm .
Phó Diên đưa ly cho Nguyên Thư lên phía thấp giọng hỏi, “Sao em dậy ?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu đôi mắt lấp lánh chút ngơ ngác, ngờ nghệch. Phó Diên kéo tay cô qua đặt lên cổ , lúc Ôn Nam Tịch động tĩnh thu cánh tay , Phó Diên ôm eo cô bế cô lên, Ôn Nam Tịch giống như con lười đôi chân dài kẹp eo vùi đầu hõm vai , Phó Diên ôm cô trong.
Nguyên Thư ha ha hai tiếng, hận thể lấy điện thoại chụp.
Ai mà ngờ đàn ông Ôn Nam Tịch thích nhiều năm như cũng thích cô chứ, chỉ với điều thôi cũng khiến cô cảm thấy phấn khích.
–
Vào phòng.
Phó Diên đặt Ôn Nam Tịch lên giường, áo choàng của cô lệch cởi để lên tủ đầu giường. Ôn Nam Tịch ngủ tay vẫn ôm cổ , Phó Diên chống một tay xuống giường tay còn khẽ vén mái tóc cho cô, thở của cô đều đặn, khi ngủ đôi mày càng thêm dịu dàng khiến rung động. Phó Diên lấy một chiếc bật lửa màu bạc từ trong túi quần đặt lên tủ đầu giường, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô mới rời .
Anh khẽ khép cửa , Nguyên Thư ở phòng khách, Phó Diên với cô, “Tối nay phiền chăm sóc cô , cô uống khá nhiều.”
Nguyên Thư gật đầu, động tác ok, “Yên tâm.”
Nguyên Thư tiễn Phó Diên ngoài, lúc chuẩn đóng cửa Phó Diên đầu cô, “Cảm ơn ở cạnh cô nhiều năm như .”
Nguyên Thư khựng , , “Không cần khách sáo, và cùng giúp đỡ .”
Phó Diên gật đầu về phía thang máy, Nguyên Thư cửa thang máy khép mới đóng cửa.
Buổi đêm thật yên tĩnh.
Nguyên Thư thu dọn đồ đạc tắm, tắm xong ngoài ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt khẽ thở dài một tiếng, Ôn Nam Tịch nhất định mượn rượu mới chuyện, cô bò lên giường khẽ vỗ vai Ôn Nam Tịch đang ngủ say.
–
Giấc mơ đầy hỗn loạn, chuyện quá khứ định xuất hiện trong giấc mơ, ngày điền nguyện vọng cô máy tính của Ôn Hữu Đào, ở đất là chiếc máy tính xách tay Ôn Du tích góp tiền mua tặng cô quà nghiệp lúc vỡ nát, ánh mắt cô tối tay ôm đầu gối màn hình trong lòng hiện lên suy nghĩ phản nghịch.
–
Sáng ngày hôm .
Khi Ôn Nam Tịch tỉnh , Nguyên Thư , cô dậy dựa lưng đầu giường thấy chiếc bật lửa màu bạc ở đầu giường nhận nó là của Phó Diên. Ôn Nam Tịch cầm lấy khẽ nghịch. Màn hình điện thoại cũng sáng lên, cô mở máy ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.
Diên: [Còn nhớ tối qua gì ? Nếu thì em mở ghi âm ở bật lửa lên .]
Còn cố tình nhắc nhở cô. Mặt Ôn Nam Tịch ửng đỏ trả lời .
Ôn Nam Tịch: [Em nhớ, chơi .]
Sau khi gửi , thấy Phó Diên trả lời nữa. Tất nhiên Ôn Nam Tịch cũng mở ghi âm lên , cô nhớ từng lời tối qua của . Cô xuống giường dẵm chân xuống đất, lúc mới ý thức quan hệ giữa và Phó Diên đổi chút vui mừng. Tối qua tắm ngủ Ôn Nam Tịch lấy quần áo tắm, lúc thấy chuông điện thoại vang lên Ôn Nam Tịch qua cầm lên gọi là Phó Diên.
Cô nhấc máy giọng nhỏ, “Chào buổi sáng.”
Phó Diên ở đầu dây bên yên lặng một giây, thanh giọng : “Hôm nay đến công ty, ở nhà chút việc.”
Ôn Nam Tịch xuống sô pha, a một tiếng, “Em .”
Phó Diên giọng cô ánh mắt mang theo ý , “Em nhớ ăn cơm đầy đủ, tối đừng tăng ca.”
Ôn Nam Tịch lau tóc ừm một tiếng. Một lát cô tiếp, “Anh cũng .”
“Ừm.” Anh đáp, hỏi, “Em còn đau đầu ?”
“Không đau nữa .”
Ôn Nam Tịch cũng cảm thấy giọng trong điện thoại dễ .
Cả hai yên tĩnh lẽ vẫn đang thích ứng phận mới, vài giây Ôn Nam Tịch hỏi, “Tối qua mấy giờ về ?”
“Bế em về phòng xong là về luôn.”
Ôn Nam Tịch chút ngượng ồ một tiếng, đồng hồ, “Em đây.”
“Ừm.”
Cả hai cùng cúp máy, Ôn Nam Tịch thở mạnh nhấn phần n.g.ự.c nơi trái tim đang đập mạnh phòng đồ, cầm theo túi máy tính và túi xách lái xe đến công ty.
Đỗ xe xong, Nguyên Thư gửi cho cô hai tin nhắn, Ôn Nam Tịch mở .
Nguyên Thư: [Nguyên Thư, tối qua tớ kể cho Phó Diên về quá khứ của .]
Nguyên Thư: [Cậu đừng trách tớ nhé, là tìm tớ , tự những điều nhưng vẫn .]
Ôn Nam Tịch ngẩn , trả lời: [Ừm, Nguyên Thư, cảm ơn nhiều.]
Quả thật cô khó mà mở miệng, cô thể nhưng mở lời thế nào, vì tối qua khi chần chừ thật lâu.
Nguyên Thư: [Cảm ơn tớ gì, là Phó Diên quá .]
Ôn Nam Tịch: [Ừm, hai đều .]
Ôn Nam Tịch: [ hơn.]
Nguyên Thư: […Biến .]
Ôn Nam Tịch bật , đặt điện thoại xuống tòa nhà, lên lầu bước Diên Tục.
Trần Phi mặt buồn ngủ thấy cô tới, vẫy tay chào, “Chào buổi sáng, lập trình Ôn.”
Ôn Nam Tịch gật đầu, “Chào buổi sáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-vo-2/chuong-31.html.]
Cô về vị trí việc bàn một ly cà phê và một phần đồ ăn sáng, Trần Phi đeo chiếc gối hình chữ U, với cô, “Anh Diên nhờ em mua cho chị đấy.”
Ôn Nam Tịch ngẩn , : “Cảm ơn nhé.”
Trần Phi hì hì.
Ôn Nam Tịch xuống, Trần Phi kéo ghế tới cạnh cô, hỏi, “Thành thật cho em , chị với Diên hẹn hò ?”
Ôn Nam Tịch một cái, “Ai bảo thế?”
Trần Phi chỉ đầu , “Còn cần ? Đầu óc của em đoán cái là , nhất định tối qua hai hẹn hò, lễ tình nhân mà.”
Ôn Nam Tịch mà để ý đến , mở nắp ly cà phê uống một ngụm, bắt đầu việc.
Cả ngày hôm nay Phó Diên đến công ty, Đàm Vũ Trình cũng chỉ đến hai tiếng , hôm nay là tết nguyên tiêu bố Phó Diên và Đàm Vũ Trình đến Lê Thành. Nhắc đến bố Phó Diên, trong đầu Ôn Nam Tịch hiện lên hình bóng họ, cô qua ảnh vài và gặp qua một . Vẻ ngoài nho nhã của gia đình học thức cao rõ.
–
Thiên Thành.
Trước bữa tối, Thư Lệ bổ hoa quả xong đặt lên bàn, lúc chuông cửa vang lên bà lau tay mở cửa, bên ngoài là Ngu Viện Viện và Nhan Khả, Nhan Khả mặc một chiếc váy dài siết eo, hiếm khi mái tóc dài buộc lên đuôi tóc chạm lưng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ngu Viện Viện với Thư Lệ, , “ dẫn con bé đến để xin , con bé hiểu chuyện chiều hư .”
“Ôi, nhà .” Thư Lệ xoay , “Khả Khả, dép .”
Nhan Khả khựng , cô về phía Phó Diên đang gõ phím ở phòng khách, hôm nay mặc sơ mi màu đen lạnh lùng xa cách. Nhan Khả càng thấy căng thẳng hơn nhưng Ngu Viện Viện kéo qua, hơn nữa Thư Lệ còn ở bên cạnh, cô bước dép.
Phó Kính Hoa bưng ly hoa cúc, từ ban công , “Khả Khả đến đấy .”
Nhan Khả Phó Kính Hoa, “Con chào bác ạ.”
“Ngồi .” Phó Kính Hoa .
Thư Lệ bảo Ngu Viện Viện và Nhan Khả xuống ghế, Ngu Viện Viện nhiệt tình bắt tay Thư Lệ, : “Tính cách Nhan Khả quá nóng nảy cứ nghĩ gì là , nhưng điều nên nhất là sáng sớm đến công ty ầm chuyện lên khiến Phó Diên mất mặt .”
Thư Lệ ngẩn cảm thấy như thật sự tưởng rằng Nhan Khả cũng chỉ bướng bỉnh thôi, ngờ còn đến tận công ty Phó Diên. Phó Diên với bà chuyện , bà gượng , “Phó Diên mở công ty cũng dễ dàng, dù chuyện gì thì Khả Khả cũng nên chuyện riêng chứ, đến tận công ty ?”
Ngu Viện Viện lập tức , “ , quá nóng nảy, mấy ngày nay và bố nó cũng dạy dỗ , con bé sai .”
Nhan Khả lập tức cúi đầu, tiếng xin .
Bộ dáng cô lúc vô cùng đáng thương, Thư Lệ nhíu mày, Ngu Viện Viện tiếp, “Quan trọng là con bé cũng nhắm Phó Diên, mà là một cô gái khác, cô gái là, Phó Diên là hiểu rõ việc nhất, Khả Khả cũng chỉ là mặt mà thôi.”
Lời Thư Lệ sang Phó Diên theo phản xạ. Phó Diên đặt máy tính xách tay sang một bên, khoanh tay dựa lưng ghế, nhướng mắt lên ánh mắt lạnh như băng.
Giọng trầm, “Thay mặt giúp?”
Ngu Viện Viện dịu dàng gật đầu.
Phó Diên mím môi, đó : “Vậy dì con gái dì ở trường bắt nạt khác ? Chuyên bắt nạt những cô gái khác?”
Sắc mặt Ngu Viện Viện khẽ đổi, bà liếc Nhan Khả một cái. Nhan Khả cúi đầu cực thấp, cô với Ngu Viện Viện , đừng đến xin tác dụng .
Thư Lệ và Phó Kính Hoa cũng Nhan Khả.
Ngu Viện Viện ngẩng đầu Thư Lệ, : “Con bé , lẽ là do giữa bạn học với chút mâu thuẫn, nhưng giờ con bé luôn quan hệ với xung quanh nhiều đều thích con bé nhất định là do Phó Diên hiểu lầm gì , hơn nữa cũng thể tin hết lời từ một phía .”
Thư Lệ lên tiếng, bà con trai. Sắc mặt Phó Diên vô cùng lạnh lùng.
Thấy con trai như Thư Lệ là chuyện thể cứu vãn, hơn nữa họ đều xuất là nhà giáo, giáo dục dạy dỗ học sinh chuyện gì ở trường gặp qua, những vụ bạo lực lạ trông như để tổn thương cơ thể nào nhưng để ám ảnh trong lòng học sinh.
Lúc dì nhắc bữa ăn nấu xong.
Thư Lệ lập tức đổi chủ đề kéo Ngu Viện Viện, “Được , nữa ăn cơm nhé.”
Phó Kính Hoa cũng đặt ly xuống, “Ăn cơm .”
Ngu Viện Viện nắm chặt tay, kết quả như khiến lòng bà bất an vô cùng sang Phó Diên theo phản xạ, Phó Diên lên kéo ghế xuống, còn trẻ nhưng như những chiếc gai nhọn thể phớt lờ một khi từ chối tiếp nhà họ Nhan thì dần dần Thư Lệ và Phó Kính Hoa cũng . Ngu Viện Viện nghĩ đến đây lập tức véo Nhan Khả theo phản xạ. Có một loại phẫn nộ khi chuyện thành.
Bữa cơm thoải mái như đây.
Ăn cơm xong nhà họ Đàm cũng đến, Thư Lệ và Phó Kính Hoa lên đón họ, Ngu Viện Viện kéo Nhan Khả, bắt kết thúc thể bắt đầu chủ đề chuyện mới nữa chỉ đành dậy về .
Thư Lệ cũng giữ thêm.
Đàm Vũ Trình bóc quýt ăn một miếng sang Phó Diên, Phó Diên cầm áo khoác lên bếp xách cặp lồ ng , với Thư Lệ: “Con ngoài một lát.”
Thư Lệ , “Ừm, nhớ về sớm nhé.”
Phó Diên một tiếng, giày lấy chìa khoá xe . Chiếc xe màu đen hướng về khu nhà của Ôn Nam Tịch, khi đỗ xe xách cặp lồ ng lên lầu gõ cửa.
“Ai ?” Ôn Nam Tịch đang khoanh chân gõ code, thấy tiếng gõ cửa dậy mở, từ mắt mèo thấy sống mũi cao của đàn ông Ôn Nam Tịch giật liền mở cửa.
Phó Diên vắt áo khoác cánh tay, tay xách cặp lồ ng mang theo chút gió lạnh bên ngoài bước , cô hỏi, “Em qua mắt mèo ?”
Ôn Nam Tịch bình tĩnh , gật đầu, “Em .”
Phó Diên bước đóng cửa cho cô.
Ôn Nam Tịch lùi về phía một bước, hỏi , “Sao đến ?”
“Đem chút đồ ăn cho em.” Anh cùng cô phòng khác, để áo khoác lên tay ghế sô pha, đặt cặp lồ ng lên bàn.
Ôn Nam Tịch xuống thảm, , “Đợi em một lát sắp xong .”
Cô đang dở. Phó Diên xuống sô pha ngẩng đầu cô ừm một tiếng, cũng lấy điện thoại trả lời tin nhắn. Mười phút Ôn Nam Tịch lưu xong, cô xoa gáy đầu , Phó Diên lười biếng dựa lưng sô pha cũng ngẩng đầu lên cô.
“Xong ?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, bò lên sô pha, “Không hôm nay là tết nguyên tiêu ? Chẳng bố cũng tới .”
“Ừm, ăn xong.”
“Ồ.” Tóc cô rối, bộ dáng ngẩng đầu dịu dàng, Phó Diên cô một hồi lâu đưa tay giữ lấy cằm.
Trái tim Ôn Nam Tịch đập mạnh, ngẩng lên . Sau đó Phó Diên phủ xuống ngậm lấy môi cô. Cổ tay đeo vòng bình an của và mạch đập ở cổ tay cô đều đập mạnh. Cô nhắm mắt. Lúc tim hai đều đập thật nhanh, đây là nụ hôn thứ hai của họ danh chính ngôn thuận. Thứ mà cả hai đợi sáu năm qua. Sau đó Ôn Nam Tịch ôm đặt lên đùi một tay ôm chặt lấy eo, bả vai cô khẽ run hôn thật mạnh mẽ, hề men say cảm quan càng trở nên rõ ràng hơn.