Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Giả Vờ 2 - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:39:26
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

*Bắt đầu từ chương tụi sẽ đổi 1 chút cách xưng hô và cách gọi giữa các nhân vật theo hướng trưởng thành và phù hợp vs các mối quan hệ nhé!

Cô nhét sơ yếu lý lịch túi xách bước khỏi tòa nhà, ánh mặt trời đang chiếu gay gắt, Ôn Nam Tịch vô thức đưa tay lên che , qua khe hở của những ngón tay thấy cây xanh tươi ở nơi xa.

Thời niên thiếu của mỗi đều những kỷ niệm, ký ức của riêng .

Cô cho rằng đủ trưởng thành nhưng khoảnh khắc thấy Nhan Khả vẫn thể kìm mà thu thở của . may mắn , khoảnh khắc đó cực kỳ ngắn ngủi, thời gian sáu năm vẫn tác dụng.

Bỏ tay xuống, Ôn Nam Tịch bước trong ánh nắng về phía tòa nhà bên cạnh.

Chu Nhược Vi lấy bữa sáng, gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Chu Nhược Vi: Tớ yêu , bảo bối của tớ, chúc hôm nay phỏng vấn thành công, trở thành hàng xóm của tớ.

Ôn Nam Tịch một cái, mỉm trả lời , trực tiếp đến gara lái xe về nhà. Thời tiết quá nóng cô thích ở bên ngoài lâu, nhà kéo rèm để tránh ánh nắng tràn . Ôn Nam Tịch đặt túi đựng sơ yếu lý lịch xuống, xắn tay áo lên lấy một túi mì ăn liền bếp, khi xé đầu ngón tay cô chợt dừng .

Hình ảnh cô chải chuốt trong bộ đồng phục học sinh, cạnh bàn và thiếu niên nấu mì hiện lên trong đầu.

Dừng vài giây, xé nữa, lấy gia vị , cho mì nước đang sôi cầm đũa đảo cho mì dàn đều, thêm chút gia vị quá nhiều tương đối thanh đạm bưng bát bước ngoài đặt lên bàn .

Cô dịch máy tính của sang, đầu ngón tay lướt qua, xem mấy lời mời phỏng vấn gửi trong hộp thư. Hơi nóng tràn màn hình, phả mặt cô ăn chậm rãi.

WeChat nhấp nháy ở phía bên . Ôn Nam Tịch bấm , là tin nhắn của Trần Phi.

Trần Phi: Chị Ôn, chị dự định sẽ suy nghĩ trong bao lâu?

Ôn Nam Tịch ngừng . Sau vài giây, trả lời.

Ôn Nam Tịch: Trần Phi, về thời gian thì chắc chắn lắm, cần đợi .

Trần Phi: Chị Ôn, mặc dù công ty chúng là công ty mới, nhưng chị cần lo lắng về vấn đề tiền lương, “nhà đầu tư thiên thần” của chúng là ông chủ của tập đoàn Phó Hằng, quyền lực. Chỉ cần cô sẵn lòng đến đây, sẽ một nền tảng lớn giúp cô phát triển.

*Nhà đầu tư thiên thần (Angel investor) còn gọi là nhà đầu tư hạt giống. Đây là một cá nhân hoặc tổ chức giá trị tài sản lớn. Họ thường hỗ trợ tài chính cho các công ty start-up hoặc công ty nhỏ, mới thành lập với mục đích đổi lấy vốn sở hữu của công ty.

Trần Phi: [Ánh mắt khẩn cầu]

Ôn Nam Tịch: Trần Phi, cảm ơn đánh giá cao , nhưng thật sự vẫn thể quyết định, cũng chậm trễ bên . Trần Phi, các vui lòng tuyển khác , ?

Trần Phi: [o(╥﹏╥)o]

Ôn Nam Tịch cảm thấy chút áy náy nhưng cảm giác đó nhanh tiêu tan, cúi đầu tiếp tục ăn mì, đôi mắt lướt qua email trong hộp thư. Một ngày một ngày trôi qua, buổi tối, cô trong phòng khách xem phim với chiếc máy tính bên cạnh, cô đang cổ vũ cho Chu Nhược Vi vì cô là một blogger .

thường nhiều phiên phát sóng trực tiếp trong ngày, mỗi một nhãn hiệu son thử nhiều màu khác khiến đôi môi thường xuyên khô nẻ.

Ngày hôm là thứ bảy.

Chuyến tàu cao tốc mà Nguyên Thư tới trạm lúc 3 giờ 30 chiều, may mắn là thời tiết quá nắng, Ôn Nam Tịch lái xe đến đón cô bạn, ga tàu cao tốc quá nhiều chỗ đậu xe, Ôn Nam Tịch đành lái xe đến tòa nhà đối diện, khi qua ngã tư Nguyên Thư kéo vali, mặc áo dây bên trong áo sơ mi và váy denim vẫy tay với cô.

Ôn Nam Tịch tại chỗ mấy giây, cánh tay nắm lấy: “Nam Tịch, tớ nhớ .”

Ôn Nam Tịch mỉm dẫn cô trở về, nhẹ giọng hỏi: “Chú thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-vo-2/chuong-3.html.]

“Mấy ngày nữa ông sẽ xuất viện, tớ vẫn luôn ở bên chăm sóc.” Bố của Nguyên Thư mắc bệnh tim mạch, trì hoãn cuộc phẫu thuật cho đến gần đây mới thực hiện. Một ống dẫn động mạch cấy tim ông.

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Hai ngang qua vạch kẻ đường, Nguyên Thư ấn điện thoại : “Nam Tịch, tớ nhận tiền thưởng tháng , chuyển tiền cho và trả một phần.”

Ôn Nam Tịch cầm điện thoại xuống, : “Tạm thời cứ giữ , phòng khi chú cần dùng đến, lúc khác trả tiền cũng .”

Điện thoại của Nguyên Thư ấn xuống, cô ngẩng đầu Ôn Nam Tịch, đột nhiên dậy hôn lên mặt Ôn Nam Tịch, : “Cảm ơn .”

Bị hôn một cái, Ôn Nam Tịch vội vàng né tránh, : “Cậu ——”

“Cám ơn nhiều…” Nguyên Thư , hai ngẩng đầu liền thấy một đàn ông cao lớn cửa hàng tiện lợi, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm một chai nước khoáng, cổ tay đeo một chuỗi hạt Phật và đồng hồ, khuôn mặt lạnh lùng, cánh tay lộ ánh nắng đường gân rõ ràng.

Phó Diên nhàn nhạt liếc họ.

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.

Nguyên Thư mở to mắt: “Cậu là Phó Diên ?”

Ôn Nam Tịch gì kéo tay cô rời , lúc , bên một đàn ông cao lớn xách túi hành lý tới, tặc lưỡi : “Định vị gửi chính xác chút nào, tìm kiếm lâu.”

Anh tới bên cạnh Phó Diên gì đó, liếc về phía chợt thấy Ôn Nam Tịch, nụ mặt Đàm Vũ Trình nhạt dần.

Anh nhướng mày, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư.

Nguyên Thư bắt gặp ánh mắt mấy thiện cảm của , cùng Ôn Nam Tịch về phía , thấp giọng : “Không thể hiểu nổi, chúng như ý gì?”

Ôn Nam Tịch lấy chìa khóa xe từ trong túi , vẻ mặt bình tĩnh đến bãi đậu xe.

Bọn họ hình như cũng đậu xe ở bãi đỗ xe , Phó Diên bước xuống bậc thang, đưa nước khoáng trong tay cho Đàm Vũ Trình, đồng thời lấy chìa khóa xe .

Đàm Vũ Trình đang xách một túi hành lý làn da rám nắng nhiều, mở uống một ngụm, phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thấp mặt liếc Phó Diên.

Vẻ mặt của Phó Diên đổi.

Vào bãi đậu đến chỗ xe.

Ôn Nam Tịch giúp Nguyên Thư để vali ghế mới tới mở cửa xe, ngẩng đầu thì thấy Phó Diên đang cầm vô lăng ở xe đối diện, cụp mắt xuống khởi động xe, đôi tay thon dài xoay vô lăng, chiếc ô tô màu đen lao ngoài.

Ôn Nam Tịch bình tĩnh chỗ khác.

Cô cúi lên xe, chiếc ô tô màu đen phóng , Phó Diên liếc qua gương ngoài cô lên xe, mặt lái xe một mạch khỏi cổng.

Đàm Vũ Trình nhịn hồi lâu nhẹ thở dài một cái, gãi đầu dựa .

“Quay về khẳng định là sẽ chạm mặt, hai cùng ngành.”

Phó Diên chống cằm, lên tiếng.

Nguyên Thư lên xe, Ôn Nam Tịch khởi động lái chiếc xe màu đen ngoài, tuy nhiên, khi khỏi hầm xe của cô rẽ , trong khi chiếc xe màu đen lao thẳng về phía qua chỗ đèn xanh đèn đỏ. Nguyên Thư dựa , chậc lưỡi: “Phó Diên vẫn trai như , so với lúc học còn trai hơn.”

 

 

Loading...