Giả Vờ 1 - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:20:45
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bộ dáng ngậm t.h.u.ố.c lá thực sự trông trai, đôi mắt lạnh lùng cô. Ôn Nam Tịch dựa bàn, .
Trước giờ cô từng nghiêm túc các bạn học nam trong lớp, lớp khác cũng , khi ở trường cô luôn vội vàng qua, bởi đa phần cô đều để ý đến Nhan Khả.
Tranh đấu với cô , động so sánh với cô . Trước giờ cô từng nghĩ đến việc yêu đương, cuộc sống và việc học của cô đều một sợi dây nối chặt , gần như thời gian nghĩ tới việc khác.
Nhìn ngoại hình của , chẳng trách Nhan Khả thích, thích đến bộ luôn miệng nhắc đến , luôn khoe mẽ về .
Thực cũng bởi Ôn Nam Tịch lên diễn đàn của trường, nếu cô mở thì sẽ thấy, chỉ Nhan Khả mà nữ sinh thích còn thể xếp đủ một vòng quanh Nam An.
Cô vô cùng nghiêm túc.
Phó Diên lấy điếu thuốc bên miệng xuống, chống tay lên tay ghế, động tác cầm thuốc của thiếu niên khá tuỳ ý, cô vài , “Còn việc gì ?”
Ôn Nam Tịch thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc mới phát hiện cô dựa cả nửa lên bàn , che mất màn hình máy tính phía , mặt cô khẽ đỏ lên, sang bên cạnh, “Xin .”
Cô bộ dáng hướng nội của .
Phó Diên để thuốc gạt tàn bàn, một bên vành tai ửng đỏ, đặt bàn tay lên bàn phím tiếp tục việc .
Ôn Nam Tịch tò mò qua, phát hiện là giải đề, cũng game b.ắ.n súng, mà giống như là code.
Cô từng qua những môn Ôn Hữu Đào học thời đại học.
Ngón tay thon dài của đặt lên bàn phím, dường như cần suy nghĩ gì gõ , Ôn Nam Tịch cũng nghiêm túc , cô nhẹ giọng hỏi: “Cái là lập trình ?”
“Cậu học đến cái ?”
Trong khi cô còn đang khổ sở vật lộn với sách vở ở trường, học thêm kiến thức mới ngoài chương trình .
Cậu cô, tuỳ ý gõ bàn phím, “Chỉ là sở thích thôi.”
Ôn Nam Tịch chằm chằm, hỏi cô, “Cậu lập trình gì .”
Phó Diên trả lời cô, bàn tay gõ phím tăng tốc độ, từng con chữ hiện lên, đó nhấn nút chạy lập trình.
Một chú lợn màu hồng hiện lên màn hình, linh hoạt lắc eo, đó nhảy lên, hơn nữa còn từ phía bên nhảy về phía cô, gương mặt chú lợn to dần, Ôn Nam Tịch còn thấy cả biểu cảm của chú .
Đôi mắt cô sáng lên, nhịn mà bật , “Nó nhảy thật!”
Phó Diên sang cô, khoé môi cong lên, “Vui ?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
“Đây chính là linh hồn của lập trình.” Cậu thu ánh mắt, nhấn nút ở góc màn hình, đề luyện tập hiện lên, nhưng chú lợn cũng rời , mà để chú lắc eo nhảy ở bên cạnh, còn nháy mắt với Ôn Nam Tịch, cô nhịn , tự nhủ lợn con chỉ là phụ.
Chủ yếu vẫn là xem mấy đề luyện tập .
Điếu thuốc dập ở bên , khói thuốc bay qua, ngón tay thiếu niên khẽ gõ đáp án, thỉnh thoảng sẽ thấy khuỷu tay khẽ đụng qua cánh tay cô, nhẹ như lông vũ, chỉ ngọn gió mới .
Điện thoại Ôn Nam Tịch vang lên.
Có cuộc gọi đến, cô thẳng lưng lấy điện thoại , là Ôn Du, khi đồng hồ là sáu rưỡi chiều, mà cô hết thời gian thuê máy, lúc máy khoá , cô nhấc máy, nhẹ giọng : “Mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-vo-1/chuong-8.html.]
“Nam Tịch, đại hội thể thao khi nào kết thúc con? Sao vẫn về ?” Giọng dịu dàng của Ôn Du truyền đến, “Bảy giờ gia sư sẽ đến đó.”
Ôn Nam Tịch dậy, đeo ba lô lên, “Con về ngay đây.”
Cô đeo ba lô rút thẻ , ngoài, vài bước , chống tay bàn máy 6 Phó Diên, thiếu niên đang bận việc của , khẽ nhướng mắt cô, Ôn Nam Tịch vài giây, khẽ cong môi giơ tay chào tạm biệt.
Sau đó rời .
Thấy cô rời xong, Phó Diên thu ánh mắt , tiếp tục màn hình máy tính.
Bên ngoài còn thấy mặt trời, bóng tối phủ xuống, ánh đèn đường, bốn chung quanh sáng lên, buổi tối ngõ Nam An vẫn luôn , con ngõ ở một nơi yên tĩnh trong thành phố, yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng chuông xe đạp cũng thấy .
Ôn Nam Tịch mở cửa nhà , Ôn Hữu Đào cũng về, cởi áo khoác đến bàn ăn cô một cái.
“Chạy .” Ông lập tức hỏi.
Ôn Nam Tịch bỏ ba lô xuống sô pha, đáp, “Đến nhà Nguyên Thư ạ.”
“Đã bài tập ?” Ôn Hữu Đào xắn ống tay lên, “Ra ngoài cũng để ý đồng hồ, lát nữa cô Tề đến mà con vẫn ở ngoài, con ngại ?”
Ôn Nam Tịch lên tiếng, cô nhà vệ sinh rửa tay .
Bữa tối chuẩn xong, Ôn Hữu Đào xuống ăn cơm, Ôn Nam Tịch cũng kéo ghế xuống, Ôn Du qua, múc cho cô một bát canh.
Bà : “Cô Tề gọi đến đường kẹt xe, thể sẽ tới trễ 10 phút.”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Ôn Hữu Đào gắp thức ăn, ánh đèn vàng, ông hỏi: “Đã kết quả thi tháng ?”
Ông ngẩng đầu cô.
Ôn Nam Tịch mím môi, “Vẫn , khi nào học mới ạ.”
Ôn Hữu Đào đáp, tiếp tục ăn cơm. Ôn Nam Tịch cũng lười nhiều với ông.
Cô Tề đến muộn hơn dự kiến thêm mười phút, gần 8 giờ , cô Tề liên tục xin , Ôn Du dịu dàng bảo , gọt hoa quả đem phòng Ôn Nam Tịch.
Cô Tề xuống, xoa tóc Ôn Nam Tịch, “Thành tích thi tháng thế nào ?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, nắm chặt bút, “Em ước lượng , vật lý khó hơn bình thường, toán cũng , đều là đề thầy cô trường cấp ba 1 , bọn em đánh kịp trở tay.”
Cô Tề bèn đáp: “Đề toán và lý của trường 1 đều luôn khó học sinh, tiếc là năm đó cô còn thiếu một điểm nữa mới thi đỗ trường.”
“Vậy chỉ thể đợi nghỉ lễ xong xem thành tích của em thế nào.”
Ôn Nam Tịch một tiếng.
Nhắc đến thành tích, trái tim cô căng lên, hơn hai năm nay nó trở thành phản xạ tâm lý, cô nghĩ đến những đề bài , nghĩ đến biểu cảm của Nhan Khả khi thi xong, cô vẫn luôn vở ghi chép của Phó Diên, chắc sẽ tự tin hơn nhiều. Ôn Nam Tịch liệt kê đề vài để cô Tề xem giúp .
Cô Tề đề xong lời giải lên giấy.
Có những đoạn cô Tề còn cần nghiên cứu suy nghĩ, Ôn Nam Tịch càng nắm chắc.