Diên: Cậu đang học lớp giáo dục thể chất ?
Ôn Nam Tịch sửng sốt: Làm ?
Diên: thấy ai đó gọi tên gốc cây.
Diên: Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch: Các cũng học thể dục ? Cậu lười biếng trốn gốc cây nữa ?
Diên: Ừ.
Ôn Nam Tịch: Cậu cứ từ từ mà trốn , về phòng học đây.
Diên: cũng về.
Ôn Nam Tịch bĩu môi tắt điện thoại cùng Nguyên Thư dậy trở về phòng học.
–
–
Ngày đếm ngược bắt đầu bảng đen.
Đếm ngược từ 100 ngày, mỗi ngày sẽ một bạn học lên xóa trừ một ngày và điền mới . Điểm của Ôn Nam Tịch định ở mức 700. Điểm đủ để Đại học Bắc Kinh, nhưng đề phòng trường hợp nhất Phó Diên tháng 5 rằng củng cố cho Ôn Nam Tịch mạnh hơn.
Ngày quốc tế Lao động, trường học đóng cửa trong hai ngày. Thời tiết đang chuẩn bước mùa hè.
Sau khi ăn xong bữa trưa, cô với Ôn Du: “Mẹ, con tìm Nguyên Thư.”
Ôn Du dọn bàn, gật đầu : “Đem theo ô , bên ngoài nắng lắm.”
“Vâng.”
Ôn Nam Tịch lấy một miếng lê nhét miệng, đó cầm chiếc ô nhỏ ở cửa mở cửa ngoài, Ôn Hữu Đào cũng lái xe đến công ty, Ôn Nam Tịch xuống lầu thì thấy khói thải từ xe ông . Cô đến bến xe buýt, bắt xe buýt 328 là chuyến gần nhất để đến Vân Thượng
Xe buýt đến gần ga Vân Thượng thấy Phó Diên đang dựa bảng chờ cô, thấy xe buýt đến gần ngước mắt lên cô giữa trung, Ôn Nam Tịch mỉm nhẹ bước tới từ cửa xe. Cô cầm cặp, mặc đồng phục về phía , Phó Diên thẳng dẫn cô về phía con đường rợp bóng cây.
“Cậu ăn cơm ?” Ôn Nam Tịch mở ô để che nắng, lúc quá giữa trưa.
Phó Diên ô thoang thoảng mùi thơm, cúi đầu đáp: “Ăn , thì ? Lấy lý do gì để tới đây?”
Ôn Nam Tịch mím môi, : “Nói đến chỗ của Nguyên Thư.”
Phó Diên xong, mỉm .
Chiếc ô cọ tai nên cầm lấy giơ cao lên. Hai tay Ôn Nam Tịch buông nghịch nghịch con búp bê cùng đến Vân Thượng, tới căn cứ bí mật của . Bên trong bật điều hòa, cô thu ô đặt lên tủ giày, giày để cặp lên ghế sô pha bên cạnh, Phó Diên đóng cửa bật đèn trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-vo-1/chuong-20-1.html.]
Ôn Nam Tịch cởi áo khoác đồng phục lộ bộ đồng phục học sinh ngắn tay ghế sô pha lấy sách , Phó Diên đến tủ lạnh lấy một chai sữa và một hộp socola đặt lên bàn tiện thể cắm ống hút đưa cho cô, Ôn Nam Tịch nhận lấy cảm ơn.
Phó Diên xuống bên cạnh lấy tập đề thi lật xem. Cậu tiến gần cô xem xét câu hỏi, Ôn Nam Tịch dùng đầu ngón tay chỉ những câu hỏi phía , Phó Diên rõ ràng: “Đã X-N (….)…”
Ôn Nam Tịch cầm bút chăm chú lắng .
Thỉnh thoảng cầm sữa lên uống, bóc vỏ bọc sô cô la ăn, thấy đang nghiêm túc giảng bài, cô đưa socola đến bên miệng , dừng một chút cũng cúi xuống cắn ăn.
Ôn Nam Tịch hỏi: “Có đắng ?”
Phó Diên nhớ tới điều gì đó mở ngăn kéo lấy một hộp kẹo, mở hộp đưa qua: “Cái ngọt.”
Trong miệng Ôn Nam Tịch còn sữa, cô nuốt xuống và ăn kẹo vô cùng hưng phấn, nheo mắt : “Thật ngọt.”
Phó Diên cô mấy giây nhếch khóe môi cúi đầu tiếp tục giảng bài.
Những gì đang bây giờ về cơ bản là những câu hỏi do các giáo viên của trường cấp ba 1 đưa . Hàng năm, trường cấp ba 1 đều cử một học sinh đến Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa và các trường khác học hỏi. Giáo viên của Trường cấp ba 1 sẽ đề cập nhật hơn về cơ bản sẽ định hơn, một khác biệt về đội ngũ giáo viên giữa hai trường nhưng Trường cấp ba 2 gần với Trường cấp ba 1 nên tỷ lệ nhập học cũng tăng lên một cách đáng kể trong những năm gần đây.
Ôn Nam Tịch cắn đầu bút lắng , hai đều chăm chú thời gian trôi qua nhanh.
Giờ nghỉ giải lao Phó Diên lên lầu lấy sổ ghi chép. Ôn Nam Tịch xem bên máy tính còn robot, phim ảnh dậy tới cúi sờ sờ đầu robot. Kết quả nhấn nút nào đèn trong phòng đột nhiên chuyển sang màu cam và mờ , cô sửng sốt, cúi đầu đổi nhưng thấy nút nào vì đầu của robot màu đen.
Phó Diên từ lầu xuống.
Ôn Nam Tịch lập tức lưng giấu con robot , ngước mắt lên giải thích: “ ấn , đèn trong phòng đổi màu .”
Sau khi Phó Diên xuống, đặt cuốn sổ lên bàn kéo cô cúi xuống ấn nút, Ôn Nam Tịch cũng xem nhưng chân đá robot dọn dẹp, con robot rời . Sau khi quét sàn xong, xung quanh họ là ngôi nhà đang lau chùi.
Ôn Nam Tịch sửng sốt nắm lấy tay áo Phó Diên.
Phó Diên đành thẳng cụp mắt xuống cô, vẻ mặt Ôn Nam Tịch chút ngây thơ, mắt : “Cái , con robot quá nhanh nhẹn ?”
Cô nắm lấy tay áo bằng cả hai tay. Phó Diên cụp mắt cô khóe môi nhếch lên buồn .
Ôn Nam Tịch mỉm hổ, dựa bàn ngẩng đầu lên: “Con robot là do ?”
“ chỉ đổi chương trình một chút thôi.”
Ôn Nam Tịch gật đầu, cúi đầu suy nghĩ.
Phó Diên thấy phần cổ của cô lộ khi cô cúi đầu, mùi hương cam thoang thoảng tỏa từ cơ thể thiếu nữ, dừng và chỗ khác. Phải thôi. Ôn Nam Tịch kéo tay áo vấn đề hỏi cô suy nghĩ một chút, Phó Diên thấy cô nghiêng vô thức ôm lấy eo cô.
Vòng eo của cô gái quá gầy, vạt áo đồng phục nhét trong eo, đầu ngón tay của gần với làn da của cô.
Khoảng khắc đó tim cô đập nhanh, đôi mắt đen láy của Phó Diên chằm chằm cô: “Ôn Nam Tịch, ngẩng đầu .”