Giả Vờ 1 - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:24:24
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thỉnh thoảng, cố gắng chơi những chiếc máy gắp ở đây nhưng hầu như bao giờ gắp trúng . Thường họ cũng sẽ tiếp tục lãng phí thời gian gắp thú, tới lui như nước chảy, nhưng một khi gắp trúng, những ánh mắt hâm mộ đó sẽ tập trung đây, còn yên lặng sang một bên quan sát.
Lúc những khác đang xem Ôn Nam Tịch ôm con mèo búp bê.
Phó Diên đổi máy, gắp con cáo hồng cho cô, con thật sự dễ gắp, tốn nhiều tiền mới lấy một con.
Ôn Nam Tịch tràn đầy hưng phấn.
“Oa, giỏi thật đó.”
Phó Diên tóm lấy con cáo, đặt trong lòng cô, cô gái mặc đồng phục đột nhiên ôm trong tay hai con búp bê vô cùng bắt mắt, với đôi lông mày cong cong trông giống như một nàng công chúa.
Cô : “ cũng thử xem ”.
Cô cũng trải nghiệm một phen cái cảm giác gắp búp bê, một tay cô ôm hai con búp bê, mặt con gấu màu xanh nhạt, Phó Diên đút hai tay túi quần, giúp cô cầm giỏ tiền xu. Ngón tay của cô hồng hào, thon dài, nắm lấy cần điều khiển, kéo liên tục, Phó Diên ở một bên giọng trong vắt nhắc nhở cô: “Bên trái, qua bên .”
Ôn Nam Tịch nhấn nút.
Cần gắp xuống kẹp lên, đong đưa về phía cái lỗ.
Ôn Nam Tịch trợn tròn mắt chờ mong, nhưng nó vẫn rơi xuống. Cô nản lòng, : “Lại nào.”
Cô lấy một nắm tiền xu ném , điện thoại di động vang lên tin nhắn WeChat, là của Phó Diên, lấy từ trong túi , cụp mắt thoáng qua.
Khi Ôn Nam Tịch lấy đồng xu từ chiếc giỏ trong tay , cô liếc nhẹ sang màn hình giao diện điện thoại của .
Là Nhan Khả.
Cô gửi liên tiếp nhiều tin nhắn WeChat.
Hình đại diện của Nhan Khả dễ nhận , cô mặc váy hai dây bó sát , biển báo đường, màu sắc cũng điều chỉnh thành màu đen, từ góc độ thì chút giống với hình đại diện của Phó Diên. Phó Diên trả lời tin nhắn của Nhan Khả, xong thì liền cất , Ôn Nam Tịch cũng mặt , chuyên tâm tóm lấy con búp bê mặt.
Mặc dù cô vui khi nhận con búp bê từ Phó Diên.
cô càng tự gắp một con, trải nghiệm sự vui vẻ đó.
Sau khi nỗ lực vài .
Cuối cùng, con gấu ôm màu xanh nhạt rơi lỗ, Ôn Nam Tịch cúi , cầm lấy con gấu lên, đưa mặt Phó Diên.
“Nhìn .”
Phó Diên nhướng mày : “Chúc mừng, một chiêu hạ gấu.”
Ôn Nam Tịch ôm con gấu, bóp chặt, ánh đèn cho đôi mắt sáng như , : “Cũng tiêu bao nhiêu tiền .”
“Mười lăm.”
“Nhiều quá.”
Ôn Nam Tịch cảm thấy quá đắt. Mười lăm xu đổi một con gấu.
Đồng xu trong giỏ trống , hai trả giỏ tại quầy lễ tân, đó bước khỏi khu trò chơi điện tử, Ôn Nam Tịch ôm ba con búp bê trong tay, Phó Diên đeo cặp một bên vai bên cạnh cô, hai xuống lầu, bộ về phía trạm xe buýt, lúc ở nhà ga vẫn còn nhiều .
Xe buýt bọn họ đông, nhưng ngược chiếc xe quanh thành phố trống rỗng, chủ yếu là vì khuya, quá lâu, về nhà sớm một chút.
Ôn Nam Tịch đưa tay kéo tay Phó Diên lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-vo-1/chuong-13.html.]
Trong xe còn nhiều ghế trống, hai từ hàng thứ hai đến hàng cuối cùng, Ôn Nam Tịch , tựa cửa sổ, Phó Diên cầm chiếc nhẫn trong tay, vài giây cũng xuống, hai đều mặc đồng phục học sinh nhẹ cọ , Ôn Nam Tịch xách ba lô phía , nhét mấy con búp bê bên trong.
Cô nhặt con gấu mà cô gắp lên, hỏi : “Cậu lấy nó ?”
Phó Diên liếc mắt một cái, lắc đầu: Cậu giữ .”
Ôn Nam Tịch mỉm , nhét con gấu trong ba lô, ba lô lập tức phồng lên, cô lấy bài kiểm tra mang theo tối nay , kê quyển sách, lấy bút đưa về phía : “Xem thử giúp .”
Phó Diên đeo tai , dùng đôi tay thon dài nhận bài thi của cô, ánh đèn neon, đề thi đó, xòe tay , Ôn Nam Tịch đặt cây bút lòng bàn tay, giải đề đó, nhẹ giọng : “Công thức thực cũng giống như trong kỳ thi tuyển sinh chung, thử áp dụng công thức…”
Ôn Nam Tịch nghiêm túc , dùng đầu ngón tay gõ gõ bài thi: “Cho nên, kỳ thực câu hỏi cũng giống , đúng …”
Đầu ngón tay của cô xinh tinh tế, khi ánh đèn chiếu , giống như đầu ngón tay phủ một tầng ánh sáng, Phó Diên ừ một tiếng, Ôn Nam Tịch hiểu, nâng cằm lên giải thích.
Hai gần , Ôn Nam Tịch thỉnh thoảng đưa tay đỡ lấy quyển sách của cô, Phó Diên cũng đưa tay đỡ lấy, đầu ngón tay ở phía quyển sách khẽ chạm tay cô.
“Vậy ý chính là, thực sự thể tìm một phương pháp giải các bài tập mà giáo viên giao.” Ôn Nam Tịch ngẩng đầu lên hỏi, .
Phó Diên cụp mắt xuống, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô.
Khoảng cách giữa hai gần, cúi đầu chạm môi cô.
Không khí im lặng trong vài giây.
Ôn Nam Tịch duy trì tư thế , cảm thấy gì đó thích hợp cho lắm. Phó Diên dời tầm mắt, tiếp tục bài thi: “ .”
Ôn Nam Tịch giả vờ như gì mà thẳng dậy.
Bên tai cô chút nóng, thấy chiếc tai màu đen của , “Cậu đang gì ?”
Phó Diên rảnh một tay, tháo tai , dùng đầu ngón tay vén tóc cô nhét tai .
Giọng hát của Châu Kiệt Luân vang lên.
“Thổi khúc dạo đầu bầu trời, ngày trốn học vì em cũng là ngày hoa rơi ,…”
Là “Ngày nắng”.
Phó Diên đổi chiếc tai còn sang bên , cầm bút, dùng âm nhạc tiếp tục giải đề cho cô, Ôn Nam Tịch chăm chú lắng , chuyến xe buýt một vòng thành phố nên mất nhiều thời gian mới về đến nhà, Ôn Nam Tịch cảm thấy bài giảng của thực sự hơn của thầy Tề.
Cũng là ảo giác là do họ bằng tuổi , hiểu rõ phương hướng và tư duy suy nghĩ của , một chút là cô hiểu.
Giải xong đề kiểm tra.
Ôn Nam Tịch cầm bút mở đề bài.
Phó Diên đeo tai , cụp mắt bấm điện thoại, Ôn Nam Tịch thỉnh thoảng kéo tay áo , Phó Diên dời điện thoại xa, gần cùng cô đề.
Sau khi dạo một vòng, xe đến trạm Nam An, Ôn Nam Tịch xuống xe ở đây, cô thu dọn ba lô khoác lên vai, Phó Diên dậy nhường đường cho cô, Ôn Nam Tịch vẫy tay với , Phó Diên theo cô bước xuống bậc thang, dựa tay vịn, cô nhảy xuống xe, cửa đóng , Phó Diên đút hai tay túi quần cô.
Ôn Nam Tịch ở trạm xe vẫy tay chào , rạng rỡ như hoa.
Giống như ngày hôm đó cửa hàng tiện lợi, cô cũng rạng rỡ với họ như .