GIA GIA CÓ MỘT MÁI ẤM - 15
Cập nhật lúc: 2024-06-23 16:07:52
Lượt xem: 5,061
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nếu mẹ ở đây, chuyện này sẽ không xảy ra, các con còn trẻ, mẹ là người từng trải.
"Phụ nữ mang thai như vượt ải, đứa bé còn trong bụng ngày nào, thì ải còn chưa qua ngày đó, lúc mẹ mang thai Cố Tiêu, dây rốn quấn cổ ba vòng, bác sĩ nói có nguy cơ ngạt thở, làm mẹ sợ muốn ch///ết.
"Cuối cùng lo lắng một tháng, tái khám, thì thấy tự tháo ra."
"À, có chuyện vậy sao." Tôi có thể tưởng tượng, nếu đứa bé trong bụng tôi gặp tình huống như vậy, chắc tôi cũng không thể bình tĩnh hơn hôm qua.
Mang thai thật sự là một thử thách của cuộc đời.
"Con nói xem Cố Tiêu trong bụng mẹ nghịch thế nào, còn chưa hết, cuối thai kỳ, mẹ bị táo bón, nước ối vỡ, đứa bé mới được hơn 7 tháng, mẹ lo muốn ch///ết..."
Bà nói rồi thở dài một tiếng, sau đó kéo tôi lại.
"Gia Gia, sau này con sẽ hiểu, đứa bé có sức sống mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng nhiều, không dễ tổn thương thế đâu, nên không cần lo lắng, sau này có chuyện gì cứ hỏi mẹ, mẹ cũng biết một chút."
"Vâng."
Nghe bà nói vậy, có lẽ là do đồng cảm với nhau ở vị trí người mẹ, khúc mắc trong lòng tôi dần tan biến.
Mẹ của Cố Tiêu là người lạc quan, vừa nấu ăn, vừa trò chuyện với tôi.
Tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Buổi tối, bố nói với tôi, cuối tuần này ông sẽ về nhà.
"Mẹ chồng con tuy là người thành phố, nhưng không có thái độ gì.
"Trước đây phản ứng của bà ở nhà chúng ta, cũng có thể hiểu được, đều là bậc cha mẹ, chắc chắn bà lo lắng cho con trai.
"Chân thành đổi lấy chân thành, con đối xử tốt với bà, bà cũng sẽ đối xử tốt với con, lòng người đều là thịt mà.
"Bố sẽ về quê rồi."
"Vâng." Tôi gật đầu.
Cuối tuần, Cố Tiêu lái xe cùng chúng tôi về quê.
Mẹ của Cố Tiêu cũng đi cùng.
Ở vườn rau của mẹ, mẹ Cố Tiêu vui không tả nổi.
"Rau này tốt, tự nhiên không ô nhiễm, bà bầu ăn rất tốt."
Nói rồi bà nhất định tự mình nhổ rau, làm bẩn hết người mà vẫn cười.
"Nông thôn tốt quá, nhịp sống thành phố nhanh quá, nhờ các con, mẹ còn có thể thỉnh thoảng về quê thư giãn."
"Thư giãn thì được, đừng làm trụi vườn rau nhà người ta." Cố Tiêu nhìn vườn rau bị bới tung, nhíu mày.
"Không sao đâu, nông thôn không thiếu rau, trên núi nhà tôi trồng đầy rau, cần không?"
Mẹ tôi thực thà như vậy.
"Còn nữa không?" Nghe vậy, mẹ của Cố Tiêu sáng cả mắt.
Cố Tiêu liếc nhìn mẹ anh.
"Lần sau, thông gia, lần sau tôi lại đến."
"Được, lúc nào cũng hoan nghênh, bà nói bà thích ăn rau gì, tôi trồng cho các vị, các vị chỉ cần lái xe về lấy."
Cả nhà cười nói vui vẻ.
Sau này mỗi lần tôi và Cố Tiêu về quê, mẹ anh cũng đi theo, Cố Tiêu chất đầy cốp xe toàn đồ ăn vặt, thịt và đồ dùng sinh hoạt, chất đầy tủ lạnh nhà tôi, rồi lại chở một xe rau về.
Anh cũng thành thói quen, mỗi lần về đều mang cho em gái tôi một thùng sữa chua, còn chọn cho cô bé đủ loại mẫu vật con côn trùng nhỏ.
24
Tôi nhìn tủ lạnh ở quê nhà đầy ắp, lại nhìn cốp xe của Cố Tiêu chất đầy rau.
"Bác sĩ Cố, rau này của anh đắt lắm đấy."
"Đắt gì chứ, ngàn vàng khó mua được một nụ cười của em." Anh cười dắt tôi đi dạo trên đường làng.
"Anh đối xử tốt với tôi thế này, có mưu đồ gì? Nói đi!"
"Tôi có mưu đồ gì?" Anh cười nhéo má tôi, "Rõ ràng là em có mưu đồ, kéo tôi lại, còn vô ơn thế này."
"Ai vô ơn chứ? Tôi để anh ngủ sofa à, hay để anh ngủ phòng trẻ con?"
Anh thở dài bất lực, "Ngủ đâu có quan trọng? Quan trọng là ngủ như thế nào."
Ngủ như thế nào?
Anh này đúng là không đứng đắn.
"Đồng nghiệp của anh biết anh thế này không?"
Tôi thật sự không biết nói gì hơn, ai mà biết vị bác sĩ Cố lạnh lùng kiêu ngạo kia, tan làm lại có bộ dạng khác nữa chứ.
"Các cô ấy không phải là em, làm sao mà biết?" Anh kéo tôi lại hôn một cái, "Anh chỉ cho em thấy bộ mặt khác của anh, không tăng giá đâu, đối xử tốt với anh một chút, được không?"
"Ai thèm chứ..." Tôi mắng anh không đứng đắn.
"Anh chuyển khoa rồi, sắp bị điều sang khoa nội rồi."
"A? Khi nào thế?"
"Tuần sau."
"Sao thế?"
"Khoa nội không vất vả như vậy, quan trọng là có nhiều thời gian cho bản thân hơn, em sắp sinh rồi, không có anh chăm sóc sao được."
Anh nói rồi, cúi xuống nghe động tĩnh của em bé.
"Em tự chăm sóc được, hơn nữa còn có mẹ anh nữa mà."
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày Cố Tiêu lại vì tôi mà đổi khoa, dù gì anh cũng rất tâm huyết với khoa cấp cứu.
"Nó đá anh." Anh đột nhiên nhíu mày nghiêm túc.
"Thằng nhóc thối, đá anh thì được, đá mẹ nó thì không được, ngoan nào." Anh đưa tay giả bộ vỗ vỗ.
"Anh làm gì đấy." Tôi gạt tay anh ra, "Làm sao anh biết là con trai?"
Không thể trọng nam khinh nữ được.
"Nếu là con gái... anh không dám mắng đâu. Không nỡ." Anh nhìn tôi vẻ mặt ủy khuất.
Cố Tiêu này, sao càng ngày càng biết làm nũng vậy?
"Đúng rồi, anh có thứ này, nhờ em giữ hộ."
"Cái gì?" Vừa nói, tôi vừa cầm lấy một chiếc thẻ ngân hàng.
"Có ý gì đây? Bác sĩ Cố?" Tôi cười hỏi anh, "Muốn mua chuộc em? Nói cho anh biết nhé, chị đây đóng cửa trái tim rồi. Trừ khi..."
Trừ khi có tám múi bụng.
"Vậy em xem có đủ không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gia-gia-co-mot-mai-am/15.html.]
Xem thì xem.
Tôi lấy điện thoại ra, đăng nhập ngân hàng.
Nhìn số tiền trong thẻ, mắt tôi sáng rực lên.
"Sao anh... sao anh có nhiều tiền thế này?" Tôi nói không ra lời.
"Tiền thưởng hồi đi học, lương thưởng ở bệnh viện, anh không dùng, cũng không có ai tiêu hộ... đều để dành."
Trời ơi, nghe đi, người này đúng là khoe khoang.
Sao anh không sớm đưa ra, hại tôi mua đồ cho con mà phải ki bo.
Đúng là, tôi xúc động đến...
"Cố Tiêu, hình như, hình như em tiểu ra rồi?" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh vội vàng cúi xuống nhìn, quần tôi có vết nước.
"Nước ối vỡ rồi." Anh nói, bế bổng tôi lên rồi chạy.
"Này, anh đừng chạy nhanh thế." Tôi đã hoảng rồi.
Cố Tiêu hớt hải lái xe đưa tôi đến bệnh viện, vào thẳng khu nội trú.
Vào khu nội trú, mẹ anh và mẹ tôi ở lại với tôi, anh cầm kết quả kiểm tra đi bàn bạc với đồng nghiệp ở khu nội trú.
Cuối cùng ý kiến của anh là, mổ đẻ luôn.
"Ngôi thai không thuận, đầu thai quá lớn, đường sinh hẹp, dây rốn quấn cổ..." Anh bình tĩnh nói với tôi, "Anh không muốn giao tính mạng của em và con cho những rủi ro chưa biết, anh tin vào d.a.o mổ, mổ đẻ ít nguy hiểm hơn, em phải tin anh."
"Ừ."
Tôi đương nhiên tin anh.
Tôi tin anh hơn bất kỳ lúc nào.
Anh là bác sĩ, giao mạng sống cho anh, tôi rất yên tâm.
Ca mổ đẻ diễn ra vào 10 giờ tối, gây tê bán phần.
Trong quá trình mổ, bác sĩ gây mê luôn nói chuyện với tôi, làm tôi thả lỏng.
"Chồng cô lừa bọn tôi thê thảm, nói anh em tốt cùng độc thân cả đời, thế mà anh ấy lại lén lút có con."
"A, chuyện này..." Cái này không thể trách tôi.
"Anh có thê thảm bằng tôi không?" Bác sĩ phẫu thuật không vui.
"Cố Tiêu cái thằng nhóc đó, làm bác sĩ mấy năm rồi, mà lại bảo tôi cắt vết mổ cho đẹp một chút, lệch một milimet cũng đòi đánh gãy chân tôi, còn hỏi tôi có thể thắt nơ bướm không?"
"Đùa hả? Nơ bướm?"
Các bác sĩ y tá trong phòng phẫu thuật đều bị chọc cười.
"Thật là, cưng chiều vợ quá mức."
"Chị dâu, Cố Tiêu cái thằng nhóc đó, chỉ có chị trị được, về nhà trị nó đi, nó vênh váo đến mức bọn tôi không còn đường sống."
"A... được."
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng khóc của em bé vang lên trong phòng mổ.
Lòng tôi thả lỏng.
"Đứa bé này trắng trẻo thật. Cố Tiêu được nhờ rồi."
"Chú ý từ ngữ!" Có người nhắc nhở.
"Chị dâu, tôi nói là đứa bé rất khỏe mạnh, là con trai." Bác sĩ cười hớn hở bế đến cho tôi xem.
"Ừ." Khi đứa bé được đặt bên má tôi, mắt tôi bỗng nhiên ướt.
Nhà họ Cố, Gia Gia, con yêu của tôi.
Ca mổ rất thuận lợi, tôi được đẩy ra ngoài, mẹ tôi, Cố Tiêu, mẹ Cố Tiêu đều đứng ngoài đợi.
"Xem con của cô này, cậu bé mập mạp, thật đáng yêu." Mẹ chồng bế em bé cho tôi xem.
"Có đau không?" Cố Tiêu nắm tay tôi hỏi.
"Không đau." Gây tê rồi, thật sự không cảm thấy gì.
"Vậy thì tốt." Nói xong anh quay lưng đi, lau nước mắt.
"Nhìn anh ta kìa, em chưa ra ngoài, anh ta cứ đi tới đi lui, tôi còn phát bực."
Mẹ anh phàn nàn với tôi.
Tôi không nói gì, chỉ vươn tay nắm lấy tay anh.
Anh quay lại, luôn nắm tay tôi, đi đến phòng bệnh.
### Cả đêm, anh ấy đều ở bên giường bệnh của tôi.
Khi em bé khóc, thay tã, mẹ chồng tôi lo liệu, anh ấy đứng đó học, bưng trà, đổ nước, chạy tới chạy lui.
Bận rộn một hồi, hai người lớn không chịu nổi nữa, đi khách sạn ngủ, chỉ còn lại Cố Tiêu ở lại với tôi và con.
"Em mệt không? Ngủ một chút nhé?" Anh ấy đứng bên giường hỏi tôi.
Tôi cả người mơ mơ màng màng, tác dụng thuốc tê vẫn chưa hết.
"Một chút, còn anh thì sao?"
"Anh không mệt." Anh cười nói, "Thức trắng bao nhiêu đêm rồi, cuối cùng cũng là vì chính mình."
"Ừ." Tôi mơ màng, không nói gì thêm, chỉ nghe anh ấy nói.
"Gia Gia, cảm ơn em."
"Ừ."
"Anh có nhà rồi, có em và Gia Gia."
"Ừ."
Tôi rất cảm động, tôi cũng vậy, vì anh ấy, tôi cũng có gia đình nhỏ của mình.
Cuộc sống lại nhìn thấy hy vọng.
Tương lai mỗi ngày sẽ chỉ tốt hơn ngày hôm trước.
"Anh yêu em." Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Tôi không nói gì.
Nhưng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.
"Ừ, em cũng vậy."
Gia Gia cũng đã có gia đình.