“Thiếu gia, chuyện gì căn dặn”
Mặc Tưởng Kỳ chỉ tay theo lên lầu hướng về phái phòng
“Phòng con vì “
Chú Trần vươn tay gãi gãi chiếc cổ chốc rụt rè mà nhỏ giọng
“Ông bà chủ căn dặn khoá cửa phòng của ”
Ánh mắt của chú Lý đảo nhẹ về phía sofa ở sảnh
Mặc Thuận Dương bật dậy tiến về phía Mặc Tưởng Kỳ
“ Giỏi ! “
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên cùng giọng uy hiếp
“Anh còn câu đấy “
“Anh còn xem đây là nhà của đấy , thích thì về thì biến mất tăm “
“ khóa cửa phòng là đúng đắn “
Mặc Tưởng Kỳ dùng tay đập đập trán vài cú
“Ba, nhất thiết như thế “
Mặc Tưởng Kỳ tiếp tục đôi co với Mặc Thuận Dương mà cầm lấy áo khoác vác lên vai
Tay cầm lấy chiếc chìa khóa xe
Chân bước nhanh chóng
Mặc Tưởng Kỳ vốn bực bội vì nhiều chuyện hôm nay thêm sự mệt mỏi dần tích tụ
Anh bước khỏi nhà chính mặc cho lên tiếng níu kéo
Mặc Tưởng Kỳ lái xe với tốc độ nhanh phi xe trong màn đêm như tên lửa
Phía ngoại ô của thành phố
Căn biệt thự trắng phong cách Châu Âu hiện đại với tông màu chủ đạo trắng - đen
Mặc Tưởng Kỳ ý định bật đèn
Anh bước nhanh chóng về phía cầu thang
Xuyên qua hành lang đến căn phòng cuối cùng của dãy
Cạch !
Bàn tay thon gọn kéo chiếc cửa kính mở phòng ngủ
Mặc Tưởng Kỳ cởi áo vest đen vứt ghế sofa ở giữa phòng, ném chiếc chìa khóa lên bàn
Rì rào ! Rì rào ! Rì rào
Tiếng nước chảy róc rách phát từ phòng tắm
Từng giọt nước đọng mái tóc Mặc Tưởng Kỳ
Nhiễu từng giọt tí tách xuống sàn
Mặc Tưởng Kỳ tiến về phía giường ngủ
Phịch
Tuệ Nghi
Anh ngã uỵch xuống chiếc giường đen Châu Âu mềm mại
Mắt dần dần nhắm
Ting
Tiếng điện thoại thông báo tin nhắn vang lên
Chậc ! Chậc !
Đấm mạnh tay xuống giường vài cú, Mặc Tưởng Kỳ lấy chiếc điện thoại
/Thứ 5 tuần là tiệc kỉ niệm thành lập 45 năm. Không Mặc Tổng sẽ đến trường chúc mừng cùng chứ /
Là tin nhắn từ thầy hiệu trưởng Ngô
/Được/
Chỉ trả lời tin nhắn một chữ duy nhất
Màn đêm buông xuống
Mặc Tưởng Kỳ nhớ về kí ức năm xưa
Từng kỉ niệm từng hình ảnh về Diệp Hân cứ hiện mãi trong tiềm thức của
Dần đắm chìm trong hồi ức thể thoát , đến mức thể chợp mắt. Mãi đến rạng sáng Mặc Tưởng Kỳ mới thể chìm giấc ngủ
“Thiếu gia, chuyện gì căn dặn”
Mặc Tưởng Kỳ chỉ tay theo lên lầu hướng về phái phòng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gap-lai-nguoi-quen-cu/chap-6.html.]
“Phòng con vì “
Chú Trần vươn tay gãi gãi chiếc cổ chốc rụt rè mà nhỏ giọng
“Ông bà chủ căn dặn khoá cửa phòng của ”
Ánh mắt của chú Lý đảo nhẹ về phía sofa ở sảnh
Mặc Thuận Dương bật dậy tiến về phía Mặc Tưởng Kỳ
“ Giỏi ! “
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên cùng giọng uy hiếp
“Anh còn câu đấy “
“Anh còn xem đây là nhà của đấy , thích thì về thì biến mất tăm “
“ khóa cửa phòng là đúng đắn “
Mặc Tưởng Kỳ dùng tay đập đập trán vài cú
“Ba, nhất thiết như thế “
Mặc Tưởng Kỳ tiếp tục đôi co với Mặc Thuận Dương mà cầm lấy áo khoác vác lên vai
Tay cầm lấy chiếc chìa khóa xe
Chân bước nhanh chóng
Mặc Tưởng Kỳ vốn bực bội vì nhiều chuyện hôm nay thêm sự mệt mỏi dần tích tụ
Anh bước khỏi nhà chính mặc cho lên tiếng níu kéo
Mặc Tưởng Kỳ lái xe với tốc độ nhanh phi xe trong màn đêm như tên lửa
Phía ngoại ô của thành phố
Căn biệt thự trắng phong cách Châu Âu hiện đại với tông màu chủ đạo trắng - đen
Mặc Tưởng Kỳ ý định bật đèn
Anh bước nhanh chóng về phía cầu thang
Xuyên qua hành lang đến căn phòng cuối cùng của dãy
Cạch !
Bàn tay thon gọn kéo chiếc cửa kính mở phòng ngủ
Mặc Tưởng Kỳ cởi áo vest đen vứt ghế sofa ở giữa phòng, ném chiếc chìa khóa lên bàn
Rì rào ! Rì rào ! Rì rào
Tiếng nước chảy róc rách phát từ phòng tắm
Từng giọt nước đọng mái tóc Mặc Tưởng Kỳ
Nhiễu từng giọt tí tách xuống sàn
Mặc Tưởng Kỳ tiến về phía giường ngủ
Phịch
Anh ngã uỵch xuống chiếc giường đen Châu Âu mềm mại
Mắt dần dần nhắm
Ting
Tiếng điện thoại thông báo tin nhắn vang lên
Chậc ! Chậc !
Đấm mạnh tay xuống giường vài cú, Mặc Tưởng Kỳ lấy chiếc điện thoại
/Thứ 5 tuần là tiệc kỉ niệm thành lập 45 năm. Không Mặc Tổng sẽ đến trường chúc mừng cùng chứ /
Là tin nhắn từ thầy hiệu trưởng Ngô
/Được/
Chỉ trả lời tin nhắn một chữ duy nhất
Màn đêm buông xuống
Mặc Tưởng Kỳ nhớ về kí ức năm xưa
Từng kỉ niệm từng hình ảnh về Diệp Hân cứ hiện mãi trong tiềm thức của
Dần đắm chìm trong hồi ức thể thoát , đến mức thể chợp mắt. Mãi đến rạng sáng Mặc Tưởng Kỳ mới thể chìm giấc ngủ