Tôi cảm thấy chắc chắn Triệu Vũ Chi vẫn còn giận tôi.
Dù tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại giúp anh trai tôi, có lẽ là nể mặt mẹ của hắn?
Tôi thử dò xét:
"Thái tử gia, từ lúc biết mình có lỗi với ngài, mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ cũng không yên…"
Triệu Vũ Chi cầm tờ giấy trên bàn lên, thản nhiên đọc:
"Phó tiểu thư hôm qua ngủ đủ 9 tiếng. Bữa sáng hai chiếc bánh bao nhân thịt cua với cháo lòng lợn, trưa ăn hai cái móng giò và hai bát cơm, chiều uống hai ly trà sữa, tối ăn cơm lươn suất lớn..."
Tôi sợ đến mức vội nhào tới giật lấy tờ giấy xé nát.
Sau đó, tôi nhắm mắt, nghiến răng, đánhliều:
"Tôi biết ngài muốn trả thù tôi! Hay là thế này đi—gậy ông đập lưng ông—ngài cũng bao nuôi tôi đi! Cứ thoải mái sai bảo, hành hạ tôi, đến khi nào ngài thấy hả giận thì thôi! Ngài thấy sao?"
Nói xong, tôi lập tức hối hận.
Hắn là Thái tử gia trong giới kinh doanh, sao có thể làm cái chuyện bao nuôi tầm thường như thế chứ?
Nhưng giây tiếp theo, tôi lại nghe hắn bình tĩnh nói:
"Cũng được. Vậy ngươi ra giá đi."
À, tôi hiểu rồi.
Đây là bước vào quy trình thương lượng.
Dù sao, lúc trước chính tôi cũng từng ép hắn ra giá.
Để thỏa mãn lòng tự tôn bị tổn thương của hắn, tôi nghiêm túc phối hợp:
"Một tháng 80."
Đủ sỉ nhục chưa?
Hắn chắc chắn sẽ tức giận đến mức bùng nổ!
Nhưng không…
Triệu Vũ Chi không hề do dự, gật đầu:
"Được."
Một giờ sau, tôi nhận được một tấm chi phiếu, số tiền: 800.000 tệ.
Nhiều… quá nhiều!
Tôi lật qua lật lại nhìn mấy lần, sững sờ bật dậy khỏi ghế sofa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gap-anh/chuong-12.html.]
Ông trời, đây không phải bao dưỡng.
Đây là cứu rỗi!
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Cứ như vậy, tôi trở thành chim hoàng yến của Thái tử gia giới kinh doanh.
---
Ban đầu, tôi nghĩ rằng Triệu Vũ Chi sẽ tìm mọi cách hành hạ tôi.
Có khi nào hắn sẽ giống như trong mấy bộ truyện ngược, bắt tôi nhảy múa mua vui trước mặt đám anh em hắn, hoặc ném tôi cho kẻ thù của hắn?
Nhưng thực tế, cuộc sống của tôi lại quá mức thoải mái.
Triệu Vũ Chi bảo tôi chuyển vào biệt thự của hắn.
Từ đó, ngày nào tôi cũng phải đi theo hắn, tối đến cùng hắn lăn lộn trên giường.
Tôi cảm thấy kỹ thuật lái xe của hắn đã tiến bộ rõ rệt.
Trước đây chỉ biết đạp ga như trâu, bây giờ đã biết chuyển số mượt mà, còn có cả phanh gấp, đỗ xe ngang, lùi vào bãi, vân vân và mây mây.
Tôi bắt đầu nghi ngờ…
Hắn có người khác bên ngoài đúng không?
Nếu không thì học được những thứ này từ đâu?
Nhưng tôi không dám hỏi.
Đôi khi tôi lại thấy mình nghĩ nhiều.
Nếu hắn có người khác, thì làm gì còn sức lực mà hành tôi mỗi ngày như vậy?
Thôi, không nghĩ nữa.
Dù sao thì, đây không phải việc mà người có lương tháng 800.000 tệ cần lo lắng.
Nói một cách khách quan, so sánh với trước đây, tôi bao dưỡng hắn có vẻ rẻ tiền hơn nhiều.
Không chỉ mức giá và điều kiện sống khác xa, mà ngay cả đội ngũ phục vụ cũng khác biệt.
Biệt thự của hắn có hẳn đầu bếp Hoàng gia, thợ làm bánh và thợ cà phê riêng.
Tôi âm u nghĩ…
Hắn có khi nào đang dùng cách này để khoe giàu và đả kích lòng tự trọng của tôi không?
Điều duy nhất khiến tôi không tự nhiên, là hắn luôn muốn dẫn tôi đi dự các buổi tiệc rượu và tụ hội.