Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ex Của Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:03:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tính từ cuối gặp chắc cũng ba bốn tháng .

Bên ngoài gió thổi khá mạnh, mái tóc của gió thổi rối lên mấy sợi, trông ngốc nghếch lộn xộn.

Phó Tuệ mặc áo phao, quàng khăn trắng, khuôn mặt đỏ lên chắc là vì lạnh.

Ngay khoảnh khắc thấy , câu “đồ thần kinh” định nghẹn trong cổ họng, thậm chí còn đầu bỏ chạy.

Cả hai cứ im , ai mở miệng.

Cuối cùng chủ động phá vỡ khí ngột ngạt : “Không về nhà luôn , chạy qua tìm gì?”

Phó Việt khựng , giọng lúng túng: “À… tiện đường qua nhà em, tiện ghé qua chúc Tết luôn.”

Tiện đường? Nói dối cũng thèm soạn lý do cho hợp lý.

vạch trần, đỡ phiền phức .

Nhận lấy túi quà, nhàn nhạt tiếp: “Ừ, cảm ơn, muộn về nghỉ ngơi , mới về chắc cũng mệt .”

định thì gọi .

“Ôn Lê.”

Haiz, ngay thể kết thúc dễ thế mà.

“Có gì luôn , lạnh lắm, ngoài c.h.ế.t cóng .”

Anh tháo khăn quàng cổ xuống, định quàng lên cổ .

lập tức lùi về , từ chối: “Không cần, cảm ơn.”

Phó Việt mím môi, thấp giọng : “Em xóa đúng ? Hôm đó đúng là vội quá, chuyện suy nghĩ, em vui…”

Anh cụp mắt xuống, ngừng một chút tiếp tục: “ hôm đó em cũng thừa nhận vẫn còn cảm giác với , thử nữa? Mẹ hết chuyện với … em thể… đừng ích kỷ … nghĩ cho một …”

Giọng khàn khàn, càng càng lí nhí, đầu cũng cúi thấp xuống.

Không hoa mắt , mà thấy vành mắt đỏ ửng như .

“Em cũng thật tàn nhẫn… em cắt đứt với cả lẫn gia đình , mấy năm nay hỏi thăm em một câu thôi cũng khó…”

“Em mấy năm nay nhớ em đến mức nào … nhớ đến phát điên… nhưng mỗi ông trời cứ như cố tình trêu chọc , nào cũng lỡ .”

im , tim đau như ai bóp nghẹt, nghẹn khó chịu.

Phó Việt vẫn ngừng , tiếp tục nghẹn ngào: “Em thích nổi tiếng ? Anh liều mạng cho , còn nổi tiếng ? Khắp phố poster của , chắc chắn em sẽ thấy… lúc đó em thấy hối hận …”

Hối hận ? . Còn tình cảm ? cũng rõ nữa.

“Phó Việt…”

Giọng khẽ, một trận gió thổi qua như cuốn trôi luôn âm thanh .

Phó Việt ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, má vẫn còn vương giọt nước mắt.

đưa tay lau nước mắt cho , lẽ vì mới nên mặt nóng bừng.

“Dù cũng hết , lời thật lòng ?”

Phó Việt khẽ ngẩn .

“Anh hỏi hối hận thực sự ; còn tình cảm thì… lẽ vẫn còn.”

“Anh cũng tính mà, sống khép kín, khó hòa nhập với môi trường mới. Sau khi chia tay, chuyện xảy liên tiếp, gần như tách biệt khỏi xã hội.”

“Sau đó dần trở nên vô cảm với tình cảm, thậm chí là cực kỳ chậm chạp.”

Phó Việt nắm lấy tay – bàn tay giúp lau nước mắt – đôi mắt vẫn đỏ, giọng khàn khàn: “Em tình cảm với đúng ? Anh cách.”

còn kịp hỏi, Phó Việt bất ngờ cúi xuống, hai tay giữ lấy vai .

còn kịp phản ứng, môi chạm nhẹ. Hô hấp ngưng trệ, trong khoảnh khắc đó đầu óc như một ngọn núi lửa ngủ quên lâu năm đột nhiên bùng nổ, ù đặc cả đầu óc.

nhíu mày, định đẩy , nhưng chủ động rời .

Khóe miệng Phó Việt khẽ cong lên, như một con sói rình rập từ lâu cuối cùng bắt con mồi của .

Anh khẽ, : “Thấy , nếu thực sự thích nữa, em đẩy ? Còn nữa, mặt em đỏ thế?”

che miệng, trừng mắt đàn ông mặt, mặt nóng bừng, tim cũng như nhảy khỏi lồng ngực.

nghiến răng: “Lý lẽ quái gì thế!”

Anh nắm lấy tay , đặt lên n.g.ự.c , khẽ: “Tiếc là mặc dày quá, thì em chắc chắn sẽ cảm nhận tim đập mạnh cỡ nào.”

“Hay là… em thử đưa tay bên trong xem?”

giật , lập tức giật tay .

“Không gặp nữa!” lập tức xoay bỏ về phòng.

“Được thôi ~ tạm biệt, bạn gái!”

Tối hôm đó mất ngủ, đầu óc cứ quanh quẩn hình ảnh của Phó Việt mấy tiếng cùng những lời . lăn qua lộn tới tận hai giờ sáng, điện thoại bỗng lóe sáng.

Là Phó Việt gửi lời mời kết bạn.

thẳng tay từ chối, tắt luôn màn hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ex-cua-toi-noi-tieng-roi/chuong-14.html.]

Chưa đầy một phút , màn hình sáng.

thở dài… đúng là phiền phức.

Tin nhắn hiện lên:

“Nếu em đồng ý thì đừng trách mai đích tới nhà mặt dày xin kết bạn tiếp.”

bĩu môi, lẩm bẩm: “Nói như sợ .”

kết quả là… đồng ý.

Lần đầu tiên ngủ đến tận mười một giờ trưa mới dậy. Đầu thì đau, ngủ chẳng giấc, tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng.

Xuống nhà thấy trống , chẳng ai ở nhà cả.

mặc đồ ngủ dài sofa, cả mệt rã rời, đầu óc mơ hồ, ngáp vài cái lơ mơ ngủ tiếp.

mơ màng, hình như chuyện bên tai.

“Ngủ luôn sofa ? Mệt ?”

“Thôi, Tết nhất mà, chơi khuya chút cũng bình thường. Có điều mặc mỗi bộ đồ ngủ lăn đây, nhỡ ai thấy thì ngại chết.”

“Tiểu Phó, đừng quản nó, để nó ngủ . Qua đây giúp bác, cái máy hút mùi hỏng.”

“Vâng bác.”

…Tiểu Phó? Phó Việt?!

choàng tỉnh, đầu đau ong ong, ngơ ngác mất vài giây đầu về phía bếp.

như đoán, bố đang cùng một đàn ông loay hoay sửa cái máy hút mùi.

Bố lấy đồ nghề :

“Vừa nhắc con cái là con tỉnh ngay.”

Phó Việt cũng sang, ánh mắt ôn hòa, đùa:

“Bộ đồ cũng phết, y như đồ ngủ.”

chẳng thèm để ý , thẳng tới hỏi bố:

“Trưa ăn gì ? Có đồ ăn ? Con đói quá.”

Bố liếc cái máy hút mùi, lắc đầu:

“Chắc sửa lâu đó, đồ ăn nấu, con đói thì ăn tạm ít bánh kẹo .”

sofa, tiện tay vớ lấy quả táo cắn luôn, mở tivi xem chương trình nấu ăn.

Sửa xong, Phó Việt cũng cạnh . rõ ràng chịu yên phận, cứ nhích gần , tay còn chống sofa, dịch sang một chút.

đưa tay đẩy , lạnh nhạt bảo:

“Ngồi yên .”

Phó Việt vẻ thất vọng, khẽ thở dài:

“Sao em đối xử với bạn trai lạnh lùng thế?”

cau mày:

“Ai bạn trai ? đồng ý bao giờ?”

“Chứ thì là gì?” – lém lỉnh.

liếc :

“Hửm?”

Phó Việt bật , móc điện thoại :

“Có cần bằng chứng ?”

Anh mở đoạn chat, dí điện thoại mặt :

“Tự em xem.”

nheo mắt màn hình, thái dương giật giật vì tức.

Tin nhắn lúc bốn giờ sáng hiện rõ mồn một:

【Ngủ ?】

【Cho hỏi chuyện ? Làm bạn gái nhé? Dù cũng hôn , em trách nhiệm với .】

【Không trả lời coi như đồng ý luôn nhé.】

siết chặt nắm đấm, lườm :

“Bệnh hả? Nửa đêm bốn giờ sáng nhắn tin kiểu đó?!”

Phó Việt lắc lắc điện thoại, nhếch môi:

“Người sống giữ chữ tín, đúng … bạn gái?”

liliii

 

 

Loading...