EM LÀ VÌ TINH TÚ ĐẸP NHẤT - Chương 9 + [Ngoại truyện] - Hết
Cập nhật lúc: 2024-12-12 10:27:50
Lượt xem: 1,052
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26
và Thẩm Xuyên tổ chức hôn lễ.
Tiệc cưới tổ chức tại trang trại r ư ợ u, ở phía xa xa thể thấy tiếng sóng vỗ cuồn cuộn.
Váy cưới cũng là do Thẩm Xuyên tìm nhà thiết kế riêng.
thể nhận tâm huyết với hôn lễ của chúng .
Trong lễ cưới, mặc bộ cảnh phục thường ngày mà khoác lên bộ vest trắng, khóe môi nở một nụ dịu dàng, trông thanh lịch cao quý.
Lễ cưới còn sự xuất hiện của Tống Lam, đang gọi chồng là “cô”.
cảm thấy ngạc nhiên, cái gì đang xảy !?
Sau đó, Thẩm Xuyên kể cho sự thật.
Anh công việc của bận rộn, nên đặc biệt mời Tống Lam đến để giúp giải khuây.
hỏi : “ Tống Lam cũng khá trai đấy, sợ em sẽ thích ?”
Anh bình thản đáp: “Tống Lam gan dám mơ tưởng đến em .”
: “…”
Anh xin nghỉ phép hai tháng để dành trọn thời gian hưởng tuần trăng mật cùng .
“Ngô Tử Đằng, tình yêu thể phai nhạt theo thời gian, nhưng em sẽ mãi ở trong trái tim . Một chữ ‘yêu’ đủ để diễn tả tình cảm sâu đậm của dành cho em. Anh yêu em, yêu nhiều, yêu mãi mãi.”
Trong đêm khuya, ôm lòng, thốt những lời khiến say đắm rung động.
ngượng ngùng, dùng chân đá , “Những lời giường tính là thật .”
Thẩm Xuyên khẽ , “Sao tính?”
đáp: “Những lời mà giường thì đáng tin.”
Nụ của càng sâu hơn, như cố tình thì thầm bên tai : “Tình cảm dành cho em ấp ủ từ lâu. Bây giờ, nguyện vọng thành hiện thực.”
Hai tháng nghỉ dưỡng, chín tháng mang t h a i.
Một năm , hạ sinh bé Thẩm Bố Thất.
Dù Thẩm Xuyên thể ở bên cạnh lúc nơi, nhưng chồng chăm sóc bé Bố Thất nên chẳng hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Nửa đêm, vẽ xong cảnh cuối cùng, cảnh nam chính che ô cho nữ chính.
vẽ những hình ảnh tương tự trăm , nhưng riêng bức khiến nhớ đến khoảnh khắc ngày Thẩm Xuyên đưa ô cho .
Tất nhiên, chuyện mượn áo khoác đồng phục của để che mưa thì thể bỏ qua.
Vừa leo lên giường, dù mệt mỏi nhưng vẫn cố kéo lòng.
ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Hồi lớp 12 che chung ô với em?”
Anh đắp kín chăn cho , thì thầm:
“Ô quá nhỏ, hai che sẽ ướt hết.”
nhắm mắt , thỏa mãn rúc lòng .
Thì , vẫn luôn nhớ chuyện .
Tình yêu giúp chúng qua những năm tháng tuổi trẻ non nớt, dùng những cái ôm cháy bỏng nhưng dịu dàng nhất để trao .
[Ngoại truyện]
1
Cậu bé Thẩm Bố Thất thích bám Thẩm Xuyên.
Dù nhiều thời gian để ở bên con, nhưng vẫn dành nhiều thời gian cho con hơn Thẩm Xuyên.
Ấy mà câu đầu tiên của nhóc là “”, cũng là “bà nội”, thường xuyên chăm sóc bé, mà là “bố”.
là khó tin!
Cậu nhóc từ nhỏ thích huy hiệu c ả n h s á t, nó thường cầm chiếc huy hiệu mà Thẩm Xuyên từng đeo, yêu thích đến mức rời tay, những món đồ chơi khác chẳng thể nào lọt mắt xanh của thằng bé.
Hôm nay, bé quá quấy phá, miệng ríu rít ngừng, cứ đòi gặp Thẩm Xuyên.
đành bế nhóc hơn một tuổi đến tập đoàn Thẩm thị để gặp .
Khi chuẩn đẩy cửa văn phòng thì thấy bên trong vang lên giọng nũng nịu của một phụ nữ:
“Anh Thẩm Xuyên, chúng yêu đương vụng trộm thế , nếu chị thì ? Chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ.”
: “???”
Trái tim thắt , đang tiếp tục lén thì thấy giọng của Thẩm Xuyên:
“Cô sẽ .”
Người phụ nữ : “ em yêu trong bóng tối như thế nữa, khi nào mới cho em một danh phận đây~”
Thẩm Xuyên thản nhiên trả lời: “Bây giờ Bố Bố còn nhỏ, thể xa , để cô chăm con thêm vài năm nữa, đợi Bố Bố tầm ba, bốn tuổi, sẽ ly hôn với cô .”
Lòng lạnh buốt.
Được thôi!
Anh khác ở bên ngoài …
thể chịu nữa, bế Bố Bố tay, xông đạp mạnh cửa phòng tổng giám đốc.
Vừa , thấy một phụ nữ vẻ ngoài yêu kiều đang đùi của Thẩm Xuyên.
Cơn giận của bùng lên, ánh mắt như nổ tung: “Thẩm Xuyên, coi là công cụ chăm con ?”
Thẩm Xuyên bình tĩnh như chẳng gì xảy , vẫn bình thản ghế giám đốc, ôm phụ nữ trong lòng, mỉm : “Không ngờ em phát hiện sớm .”
Người phụ nữ đó dựa vai Thẩm Xuyên, khiêu khích : “Đỗ Tử Đằng, bộ dạng lôi thôi lếch thếch của chị xem, xứng với Thẩm Xuyên của chứ? Nếu vì chị sinh con trai, ly hôn với chị từ lâu .”
thể kìm nén cơn giận nữa:
“L Y H Ô N!”
“Tử Đằng, Tử Đằng...”
Mở mắt , thấy khuôn mặt của Thẩm Xuyên gần trong gang tấc, lập tức giơ tay tát một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/em-la-vi-tinh-tu-dep-nhat/chuong-9-ngoai-truyen-het.html.]
Thẩm Xuyên sững sờ, kịp phản ứng vì hành động của .
nghiến răng, hai chữ:
“Ly hôn!”
Thẩm Xuyên , gương mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Ly hôn gì cơ?”
“Anh ly hôn đúng !? Ly! Lyngay bây giờ! Ai ly là cháu nội!”
nhảy xuống giường, lục tìm sổ hộ khẩu trong ngăn kéo.
Thẩm Xuyên tựa giường, ngăn cản hành động “ngốc nghếch” của , cất giọng hỏi:
“Nửa đêm nửa hôm mà em đòi ly hôn ?”
sững , đang đen mặt giường.
Lúc mới nhận tất cả những gì diễn chỉ là một giấc mơ.
mơ thấy Thẩm Xuyên khác.
còn tát một cái…
hổ vết đỏ má .
ngượng ngùng trèo lên giường, giả vờ như chuyện gì xảy .
Thẩm Xuyên để yên, kéo , ôm lòng:
“Em mơ thấy gì mà giận đến mức ?”
liếc , lí nhí đáp:
“Em mơ thấy khác bên ngoài, ly hôn với em.”
Thẩm Xuyên bật , tức buồn : “Thiếu cảm giác an ?”
nhỏ giọng trả lời: “Không .”
Thẩm Xuyên: “Em .”
ngẩng lên : “Thật sự mà.”
Thẩm Xuyên đối xử với , nếu thiếu cảm giác an , thì đó cũng chỉ là chuyện của hai năm , còn bây giờ thì .
Anh vẫn tin: “Đến cả ngủ mơ em cũng mơ mà còn bảo ?”
lườm , bĩu môi: “Em thể kiểm soát giấc mơ .”
Thẩm Xuyên: “Anh thì thể.”
kinh ngạc, ngẩng đầu .
Thẩm Xuyên cúi xuống hôn lên môi :“Lần sẽ để em mơ thấy những chuyện như nữa.”
: “…”
Lừa trẻ con !
Sao mà kiểm soát giấc mơ .
Giọng của vang lên bên tai : “Còn nữa, dù là mơ thấy gì, giận đến mức nào, cũng đừng đ á n h mặt .”
: “…”
Thẩm Xuyên xoa xoa chỗ vả: “Đây là đầu tiên đ á n h trong đời, ngờ là vợ đ á n h, đau đấy.”
: “…”
Thẩm Xuyên rằng thể kiểm soát giấc mơ của … thể can thiệp giấc mơ của , mà là cố gắng cho cảm giác an .
Hôm , chuyển bộ thẻ ngân hàng, nhà cửa và xe cộ sang tên .
Anh : “Bây giờ một xu dính túi, nuôi nổi hoa cỏ bên ngoài, cả đời đành dựa vợ .”
Anh thật sự cố gắng hết sức để mang cho cảm giác an , dùng hành động để chứng minh.
Gặp … lẽ dùng hết sự may mắn cả đời của .
2
Vì tên là Đỗ Tử Đằng, nên Thẩm Xuyên và chồng thường gọi tên .
Thế là nhóc Thẩm Bố Thất cũng bắt chước theo.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Hôm đó, cả nhà đang ăn cơm, Bố Bố ghế ăn dành cho trẻ em, giọng non nớt cất lên: “Đằng, Đằng~”
Dù Thẩm Bố Thất còn nhỏ, nhưng cả nhà đều rõ mồn một từ đó.
vội vàng buông bát đũa xuống, bế nhóc lên: “Bảo bối, con đau ở ?”
Thẩm Xuyên và chồng cũng căng thẳng chạy , xem xét tình trạng của Bố Bố.
Bố Bố nhỏ nhẹ : “Bụng đau~”
nghĩ ngợi gì, định bế con chạy thẳng đến b ệ n h v i ệ n, nhưng Thẩm Xuyên cản .
Anh thoáng qua Thẩm Bố Thất đang trong tay , : “Tử Đằng, thằng nhóc đang gọi tên em, chứ nó đau bụng. Nó mới hơn một tuổi, nếu thấy khó chịu thì ầm ĩ lên , gì đau bụng.”
Lúc mới kịp phản ứng, xuống nhóc trong lòng .
Thẩm Bố Thất vẫn tiếp tục gọi : “Đằng~”
: “…”
hít một thật sâu, cố nén nước mắt mà mỉm với bé.
Nó còn nhỏ, thể đ á n h .
Nó gọi là , mà gọi là “Đằng~”.
Mẹ đây, đau…
sẽ một ngày, con sẽ thấy đau!
-Hết-