Đây là đầu tiên Tuế Tuế thấy ăn mặc lịch sự như . Anh đầu , chuyện với khác, thể hiện phong thái của một đàn ông trưởng thành. Cô chợt nhớ đến đầu tiên gặp khi 12 tuổi.
Chàng trai trẻ thờ ơ và vụng về trở thành một đàn ông trai và điềm đạm.
"Tuế Tuế." Đứng bên cạnh Lục Niên, Cố Diên cầm ly rượu về phía cô: "Em đến ."
Lục Niên thấy cô, ánh mắt kinh ngạc, nhưng ngay đó trở bình thường.
Cố Diên đưa cô đến gặp Lục Niên, giới thiệu cô một vài bạn, rằng cô là tiểu sư , là một bạn của cô . Tuế Tuế khỏi tự giễu trong lòng, thật đúng là đạo đức giả.
Những nước ngoài thẳng thắn, khen Tuế Tuế xinh , thậm chí một đàn ông Pháp còn nắm tay cô và hôn.
Mặt Tuế Tuế đỏ.
Lục Niên nhấp một ngụm rượu, liếc nhẹ mắt về phía cô. Lần đầu tiên thấy cô mặc váy dài khẽ cúi đầu ngượng ngùng. Cô gái nhỏ bé nhút nhát nhè trong ấn tượng của với mặt, như hai khác .
Anh nhớ , năm nay cô 21 tuổi. 21 tuổi, đến tuổi kết hôn của một cô gái. Anh nghĩ đến những lời của bà, mặt sa sầm, mắt dời khỏi cô.
"Tuế Tuế, em cùng chị lên lầu trang điểm một chút ?” Cố Diên trìu mến khoác tay cô.
Nếu cô thể đoán điều gì sẽ xảy tiếp theo, dù khó từ chối đến , Tuế Tuế cũng sẽ dứt khoát : No.
Khi Cố Diên đang đến đầu cầu thang tầng hai, đột nhiên kéo cánh tay của cô, lăn xuống cầu thang hét lên. Tuế Tuế như một chiếc búa nặng giáng xuống, đầu óc trống rỗng...
Bữa tiệc trở nên lộn xộn.
Tuế Tuế thất thần xuống lầu, qua đám tới chỗ Cố Diên, cô đang mặt đất, đầu đầy máu, thấy cô, lắc lắc ngón tay chỉ cô, giọng đau đớn, vất vả: "Tuế Tuế, em bạn nhảy của Lục Niên, em thể thẳng với chị... Tại em đẩy chị... "Cô , nước mắt rơi lã chã.
Căn phòng phút chốc chìm sự im lặng ch.ết ch.óc, vô cặp mắt đổ dồn về cô.
Tuế Tuế ngẩn , đó mới hiểu .
Khóe miệng một tia giễu cợt, Lục Niên lớn tiếng ngắt lời cô : "Gọi xe cấp cứu!"
Anh ôm lấy Cố Diên, lúc rời còn đầu liếc cô, biểu tình trong mắt lạnh lẽo, lạnh lẽo.
Một bữa tiệc ăn mừng cuối cùng kết thúc trong bi kịch.
Cố Diên chỉ chấn động mà còn gãy chân viện một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/em-di-xa-roi/chuong-14.html.]
Tuế Tuế ngoài phòng bệnh, cả thất thần.
Khi Lục Niên khỏi phòng bệnh, cô lên: "Lục Niên..."
Anh ngang qua cô mà thèm liếc một cái.
Cô bước phòng, Cố Diên tỉnh. Cô đang ở trong một tư thế kỳ lạ với một miếng thạch cao bọc chân, đầu cũng quấn một miếng gạc trắng, khuôn mặt tái nhợt và còn tươi tắn như . Tuế Tuế rằng tình trạng nhue thế đủ để khiến Lục Niên đau lòng, đủ để khiến tin cô .
Tuế Tuế Cố Diên, cô cũng đang ngước cô.
Một lát .
Tuế Tuế chế nhạo : "Cô thấy rằng cách h.èn hạ ?"
Cố Diên nhạt: "Tuy nhưng hữu dụng ?" Ngừng một chút, cô : "Dù thì cũng gh.ét cô. chỉ cho gh.ét cô thêm một chút thôi."
Tuế Tuế nghiến răng: "Cô nghĩ rằng thắng ?"
Nói xong cô lưng bước khỏi phòng.
Cô vẫn ghế ngoài phòng, cả.
Một giờ , Lục Niên đem quần áo Cố Diên đến. Cô dậy, ngăn , đầu tiên với bằng một giọng lạnh lùng: "Lục Niên, sẽ lấy em, lời hứa còn tính ?" "
Cuối cùng cô nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng và gh.ê t.ởm, cô như một xa lạ.
Hồi lâu, mới giễu cợt : "Châu Tuế Tuế, cô thật khiến cho thấy gh.ê t.ởm."
Tuế Tuế ngẩng đầu : "Không , chỉ cần cưới em là ."
Không , . Dù cũng tin cô, bao giờ tin cô. Trong lòng , cô là kẻ ngỗ ngược, bất nhân bất nghĩa, hổ, cô chính là đồ chổi.
Cô lưng bỏ .
Lần , cuối cùng rời là cô.
Khoảnh khắc , nước mắt của cô như sông vỡ òa, như nhấn chìm cả thế giới .
Lòng cô như sóng cuồn cuộn, bi thương đến thảm hại.