Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Duyên Phận - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-05-05 12:25:58
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 18.

Cô không suy nghĩ được bao lâu thì cơn buồn ngủ lại ập đến, cô bất giác lại chìm vào giấc ngủ. 

 

 Lúc cô tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, cô vươn tay tìm điện thoại ở tủ bên cạnh nhưng lại không tìm thấy, cô xoa đầu ngồi dậy bước xuống giường. 

 

Cô mở tủ lấy quần áo rồi mới đi vào nhà tắm cho đến khi không còn mùi hôi của bia mới hài lòng bước ra. 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

 

Cô vừa bước ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn xông thẳng vào mũi, cái bụng cũng đồng thời kêu “ọc ọc” lên án. 

 

Cô giật mình nhìn thấy anh đang ở trong bếp, ngạc nhiên hỏi:“ sao anh chưa về nữa”

 

“ tỉnh rồi à” Trần Minh Tuấn lau tay vào tạp dề rồi đi ra:“ tối qua tôi thấy em say quá sợ để em một mình không yên tâm nên tôi mới ở lại”

 

Cô hít mũi ngửi mùi thơm trong không khí,vuốt cái bụng đói meo, nhìn anh“Anh nấu gì vậy?” 

 

“ tôi nấu canh giải rượu cho em” Anh nhìn động tác vuốt bụng của cô, bật cười nói“Đói rồi sao, em ngồi đợi một lát”

 

Cô nghe lời kéo ghế ngồi xuống bàn đợi anh mang đồ ăn ra.

 

Chuyện tối qua đã bị cô quăng ra sau đầu không còn nhớ gì trước cái dạ dày.

 

Sau khi ăn sáng xong cô thỏa mãn vuốt cái bụng tròn của mình. 

 

Trần Minh Tuấn cong môi nhìn cô hỏi:“ còn đau đầu không?’

 

“ không đau nữa” cô bật dậy dọn dẹp lại bàn“ anh ra bên ngoài đi, tôi đi rửa chén”

 

Sau khi rửa chén xong cô mang ly nước ra đưa cho anh, ngồi xuống phía đối diện. 

 

Cô nhớ lại bản thảo của mình có liên quan đến ngành y liền nhìn anh hỏi:“ bác sĩ Trần, anh có thể cho tôi mượn vài quyển sách y học được không?’

 

“ được, khi nào em cần”

 

“ hôm nay được không?”

 

Trần Minh Tuấn đứng dậy cầm lấy áo khoác, nói:“ đi thôi, qua nhà tôi lấy”

 

Bước vào thư phòng cô nhìn thấy một kệ sách lớn ở góc phòng, thậm chí cô hoài nghi anh mua cả thư viện y học về đây.

 

“ em cứ tự nhiên xem đi, tôi đi theo đồ một lát”

 

Cô gật đầu rồi đi lại kệ sách có rất nhiều quyển bản tiếng anh dùng từ chuyên ngành cô không thể hiểu được nội dung, cô ngó một hồi lại tùy tiện lấy một quyển ra xem thử, vừa lật trang sách ra thì một tấm ảnh rớt ra.

 

Phản ứng đầu tiên là cô nhìn về phía cửa xác định không có người mới cúi người xuống nhặt. 

 

Vừa cầm bức ảnh liền cô đã khựng người nhanh tay kẹp vào quyển sách để lại trên kệ. 

 

Tại sao anh lại có bức ảnh đó!!!

 

“em vẫn chưa tìm được sao?” anh đứng cạnh cô không quá gần cũng không quá xa, giơ tay lấy quyển sách trên kệ đưa cho cô:“ đưa là quyển có thể giúp cho em hiểu hơn vế bác sĩ đấy, xem thử đi”

 

Cô cầm lấy quyển” nhật ký bác nội trú” lật vài trang, gật đầu nói:“ vây tôi mượn quyển này”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/duyen-phan/chuong-18.html.]

“ được, em ra ghế ngồi đi, có muốn đọc quyển nào thì cứ vào lấy”

 

“ được” cô đi ra ghế phòng khách ngồi một lát vẫn không thấy Tiểu Bạch xuất hiện. 

 

Cô nhìn xung quanh nhìn anh hỏi:“tiểu Bạch đâu rồi, sao tôi không thấy nó?’

 

“ Tiểu Bạch, hôm nay tới ngày tiêm phòng nên tôi không thả nó ra được”

 

“ à”

 

Cô ngồi đọc sách nhưng lại nhớ lại bức ảnh, đó là lúc cô vừa nhập học vào lớp 10, có một đàn chị tình cờ chụp được đã đưa cho cô, hiện tại ở nhà cũng có một bức y hệt như vậy, tại sao anh lại có chứ!!

 

Có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô nhưng lại không dám chắc sợ mình đa tình!

 

“ Tiểu My, em có muốn đi ra ngoài không?”

 

Câu nói của anh đã kéo Giang Tiểu My quay trở về thực tại, cô giật mình hỏi:“ anh nói gì?”

 

“ tôi hỏi em có muốn ra ngoài không?”

 

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại :“ anh muốn ra ngoài sao, vậy để tôi đi về”

 

“ ý tôi không phải như vậy?”anh thở dài giải thích:“ tôi muốn mang Tiểu Bạch đi tiêm ngừa, em có muốn đi cùng không”

 

“ à... Cũng được”

 

Cô vừa nhà lấy thêm áo khoác với túi xách rồi cùng anh ra ngoài, đầu tiên đưa tiểu Bạch đến gặp bác sĩ đến chiều mới có thể đến đón về. 

 

Trong thời gian đó hai người ghé trung tâm thương mại dạo phố sẵn tiện mua ít đồ. 

 

Trần Minh Tuấn thấy phía trước có tiệm trà sữa nhìn cô hỏi:“ em muốn uống trà sữa không?”

 

“ được”

 

Nhân viên trong tiệm trà sữa nhìn hai người hỏi:“ xin hỏi hai vị dùng gì ạ?”

 

“ Một ly trà sữa trân châu nửa đường, thêm đá”

 

Cô vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn anh hỏi:“ sao anh biết khẩu vị của tôi?”

 

Trần Minh Tuấn ánh mắt ý cười nhìn cô:“ trước đó Nhã Hân có nhờ tôi mua trà sữa cho hai người nên tôi mới biết”

 

“ có sao, tại sao tôi không nhớ vậy”

 

“ lâu rồi, em không nhớ cũng bình thường”

 

Trần Minh Tuấn nhận lấy trà sữa tự nhiên cắm ống hút rồi mới đưa cô:“em uống đi”

 

“ cảm ...” ơn

 

“ Tiểu My”

 

 

Loading...