Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Duyên Phận - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-05-05 12:25:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 17.

 

Cô im lặng vài giây rồi nhìn ra ban công trời vẫn còn mưa lách tách, nhỏ giọng hỏi:“ Nhã Hân, mày còn nhớ không lần đầu tiên tao uống bia là khi nào không”

 

Trần Nhã Hân :“ là buổi tốt nghiệp cấp ba, sao vậy?”

 

Cô :“ đúng vậy, là hôm đó trời cũng mưa như hôm nay mưa rất lâu rất lâu, mày biết tại sao tao lại rủ mày đi cùng mà không phải rủ ...ai khác không”

 

Trần Nhã Hân :“không biết”

 

Tần Hiểu :“ bởi vì ngày đó mày chia tay rồi”

 

Cô liếc mắt nhìn Tần Hiểu gật đầu nói: “đúng vậy, hôm đó là ngày kỉ niệm tròn hai năm cậu ấy nói sẽ cho tao một bất ngờ, tao đã đợi rất lâu rất lâu, kết quả đó là tờ vé máy bay đi Anh và câu nói chia tay vào chính ngày kỉ niệm”

 

Trần Nhã Hân “ tại sao”

 

Cô:“...”

 

Cô tiếp tục nói:“ anh ta nói bây giờ anh ta không đủ ưu tú, bảo tao đợi lúc anh ta ưu tú sẽ quay lại tìm tao nhưng mà lúc anh ta ưu tú rồi cũng quay về rồi lại mang theo một người trên danh nghĩa là... Vợ nữa”

 

Trần Nhã Hân tức giận bóp lon bia trên tay, hung hăng mắng :“ tra nam”

 

Cô nhắm mắt lại không để ai nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngập nước có thể chảy xuống bất kỳ lúc nào. 

 

Trần Nhã Hân ôm vai cô an ủi nói:“được rồi, đó là anh ta mắt mù mới bỏ người xinh đẹp tài giỏi như mày, là anh ta hối hận mới đúng”

 

Cô vỗ tay Nhã Hân cười gượng nói:“ tao không sao, chuyện qua rồi”

 

Tần Hiểu :“ đúng vậy, đã qua thì cho nó qua đi”

 

Trần Minh Tuấn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, ánh mắt không khỏi có chút đau lòng. 

 

Giang Tiểu My mà anh biết hầu như lúc nào cũng luôn là bộ dáng không quan tâm bất cứ chuyện gì, rất vui vẻ lạc quan và tràn đầy năng lượng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ cố gắng kiềm chế nước mắt đến đáng thương như vậy, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng. 

 

“ Giờ này cũng trễ rồi, hai đứa tranh thủ về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm nữa”

 

Trần Nhã Hân nhíu mày nhìn anh nhấp môi định lên tiếng đã bị Tần Hiểu ngắt ngang:“ đúng vậy, vợ chúng ta đi về thôi, ngày mai anh có cuộc họp nữa”

 

“ không phải..” Trần Nhã Hân chưa nói xong đã bị Tần Hiểu kéo đứng dậy, nhìn cô nói:“ Chú nhỏ, tụi con về trước”

 

“ Tiểu My, tụi tao về trước”

 

Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại vẫn chưa kịp phản ứng, chợp mắt nhìn anh hỏi :“ có quỷ đuổi sau lưng họ sao, gấp gáp về như vậy”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/duyen-phan/chuong-16.html.]

Trần Minh Tuấn lắc đầu nghiêm túc nói:“ không có, em muốn uống nữa không?”

 

Cô nửa say nửa tỉnh lắc đầu:“ không uống nữa, một mình uống chán lắm”

 

“ vậy được  em lên ghế nằm nghỉ đi, tôi dọn dẹp chỗ này”

 

“ không cần đâu, anh về nghỉ đi, chỗ này tôi dẹp được rồi”

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

 

Trần Minh Tuấn đi qua ôm vai cô lên ghế cho cô nằm xuống không biết từ đâu lấy ra tấm chăn mỏng đắp lên trên người cô. 

 

Cô lẩm bẩm lên tiếng :“ anh...”

 

Trần Minh Tuấn khẽ cười, dùng lòng bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói:“em ngủ một lát đi”

 

Nói xong, anh xoay người khom lưng xuống dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn. 

 

Cô mô màng mở mắt to nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trước mắt đang bộn rộn giúp cô thu dọn tàn cuộc thay cô khi cô mệt mỏi. 

 

Chỉ trong giây lát cô đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm đến mức cảm xúc vừa lặng xuống lại quay trở lại, hốc mắt có chút chua xót, lặng lẽ rơi nước mắt. 

 

Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, cô nằm yên lặng lẽ rơi nước mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Trần Minh Tuấn dọn dẹp xong trên bàn, rửa tay rồi quay ra cầm lấy túi khăn giấy trên bàn đi ra, khom lưng xuống nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên mặt cô, vừa nãy khi cô chỉ hít mũi vài cái anh đã biết cô đang khóc nhưng anh lại tỏ ra không hay biết.

 

Tiếng nước chảy chậm rãi trong bếp hòa với tiếng mưa bên ngoài, không biết qua bao lâu xung quanh lại không còn động tĩnh gì nữa thậm chí ngoài trời cũng tạnh mưa. 

 

Trần Minh Tuấn cũng không gọi cũng dậy mà tự mình bế cô vào phòng ngủ, kéo chăn đắp cho cô. 

 

Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô,nhỏ giọng nói:“ ngủ ngon”

 

Lúc anh vừa đóng cửa phòng lại người trên giường mở mắt to ra nhìn lên trần nhà, cô giơ tay chạm vào chỗ anh vừa hôn vẫn còn hơi ấm, khi anh lại gần thì cô đã tỉnh  lại chưa kịp mở mắt định bụng xem anh có gọi cô không nhưng anh lại tự mình bế cô vào phòng, cho đến khi anh hôn lên trán cô đã hoàn toàn bất động trước hành động của anh. 

 

Anh hôn trán cô!!!

 

Anh hôn trán cô!!!

 

Anh hôn trán cô!!!

 

Điều quan trọng phải nói ba lần, Anh có ý gì chứ!!!

 

Chẳng lẽ anh....có tình ý với cô sao??

 

 

 

 

Loading...