Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Duyên Phận - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-05-05 12:25:21
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 15.

“ tình địch chú xuất hiện rồi”

 

“ hai người họ gặp nhau rồi?”

 

“ chỉ gặp từ xa chưa...”

 

Anh không đợi Trần Nhã Hân nói hết đã cụp máy, anh ngồi xuống sofa nhìn điện thoại trên tay, không biết từ khi nào đã mở wechat của cô ra, trên đó vẫn còn tin nhắn chiều nay cô hẹn anh đi ăn,để chúc mừng vết thương hồi phục, anh muốn nhắn tin hỏi cô nhưng....

 

Trần Minh Tuấn biết cô vẫn chưa quên người đó, anh cũng chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nhìn về phía anh. 

 

Anh chỉ muốn phía sau nhìn cô bình an, hạnh phúc cùng người cô yêu như vậy đã quá đủ với anh rồi. 

 

Trong thư phòng  người đàn ông mặc áo sơ mi đen quần tây đen thẳng tắp, đứng quay lưng nhìn ra cửa sổ. 

 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

Người phụ nữ mặc váy ngủ dựa vào bàn làm việc trên tay cầm ly rượu, nhìn bóng lưng người đàn ông hỏi: “ Thịnh Lâm  hôm nay anh gặp cô ấy rồi sao?”

 

Người đàn ông lạnh lùng nói:“đây không phải chuyện của cô”

 

Người phụ nữ cười nhạt nói:“ ha...vậy sao anh đừng quên tôi là vợ hợp pháp của anh đấy”

 

“ tôi cũng không muốn quan tâm đến cô người yêu cũ của anh đâu, đừng làm ảnh hưởng đến nhà tôi là được”

 

Sáng hôm sau, ở dưới tòa chung cư. 

 

Sau nửa tiếng chạy bộ quanh tòa nhà Giang Tiểu My thở hổn hển ngồi xuống ghế đá, vừa lau mồ hôi vừa xem tin nhắn mới gửi đến.

 

Cô đang cắm đầu nhìn điện thoại, trước mặt lại xuất hiện đôi chân cùng giọng nói quen thuộc vang lên:“ hôm nay em dậy sớm vậy?”

 

Giang Tiểu My ngẩng mặt lên nhìn anh:“ đúng vậy, hôm nay tôi phải đến tòa soạn”

 

Trần Minh Tuấn giơ bữa sáng lên, cúi đầu nhìn cô:“tôi mua hơi nhiều,em ăn giúp tôi một phần được không?”

 

Giang Tiểu My nhìn bánh bao nhỏ cùng bánh quẩy có cả hoành thánh nhỏ, quả thật anh mua hơi nhiều so với khẩu phần một người, cô gật đầu nhận lấy bánh bao nhỏ:“cảm ơn, sao anh lại mua nhiều như vậy?”

 

“ nhìn thấy đều muốn ăn nên lỡ tay mua hơi nhiều” anh nhìn về phía tòa nhà:“ cùng đi lên không, ở đây vẫn còn, em giúp tôi xử lý chúng được không”

 

Cô nhìn hoành thánh nhỏ nuốt nước miếng không cần suy nghĩ liền gật đầu:“ được, tôi giúp anh”

 

Trần Minh Tuấn nhìn cô phía trước vừa đi vừa ăn bánh bao, anh cong môi đuổi theo cô.

 

Nửa tiếng trước anh vừa chạy bộ về chuẩn bị đi lên nhà thì thấy cô cũng xuống chạy bộ, anh nhìn đồng hồ rồi quay lưng đi ra phía cổng khu.

 

Anh không biết cô muốn ăn gì nên đã mua tất cả món cô thích mang về cho cô chọn thậm chí mua nhiều hơn, như vậy cô sẽ không nghi ngờ. 

 

Trên bàn ăn, Giang Tiểu My cắm đầu vào bát hoành thánh nhỏ tập trung nạp năng lượng sau một đêm thức trắng. 

 

Trần Minh Tuấn gõ hai cái trên bàn,  bất đắc dĩ bất lực nói:“ ăn từ từ thôi ,không có ai dành với em đâu'

 

Giang Tiểu My ngước mắt nhìn anh rồi lại cắm đầu ăn:“ tôi phải ăn nhanh lát nữa phải còn bắt xe đến tòa soạn nữa, sắp trễ rồi”

 

“ tôi đưa em đi, ăn từ từ thôi”

 

“ hả” cô ngẩng đầu nhìn anh:“ tiện đường sao?’

 

“ tiện đường”

 

Nghe anh nói vậy cô cũng ăn chậm lại rất nhanh cũng xử hết bát hoành thánh với mấy cái bánh bao nhỏ, cô thỏa mãn vuốt cái bụng căng tròn của mình đi về nhà thay đồ .

 

Trần Minh Tuấn tiễn cô về đóng cửa lại bấm điện thoại gọi đi, rất nhanh đã có người nhận máy:“hôm nay tôi tới muộn, cậu giúp tôi khám bệnh một lát” 

 

Xe dừng lại trước tòa soạn Giang Tiểu My nghiêng nhìn anh:“ Cảm ơn anh, tối nay ....”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/duyen-phan/chuong-15.html.]

 

“ Tôi nhớ rồi, có cần tôi đến đón em không?’cô chưa nói xong anh đã ngắt lời, nhanh chóng trả lời cô.

 

 

“ không cần, tôi tự đi là được, cũng không xa lắm”

 

“ được”

 

“ anh đi đường cẩn thận”

 

Trần Minh Tuấn nhìn bóng lưng cô sau cánh cửa rồi mới lái xe rời đi. 

 

Cô bước vào phòng Biên Tập thấy Biên tập Mai vẫn còn nghe điện thoại ra hiệu cho cô ngồi xuống, nói thêm vài câu nữa liền cúp máy.

 

Biên tập Mai đưa quyển sách trên bàn cho cô:“ đây là sách mẫu em xem có cần sửa gì nữa không, nếu không sẽ in hàng loạt”

 

Cô gật đầu rồi cầm quyển sách xem từng trang một, không ngẩng đầu hỏi:“ sao đột nhiên gọi em đến vậy, cái này Thành Dương xem cũng được mà”

 

“Còn không phải em quá lười đến đây sao, sẵn tiện có sách mẫu nên gọi em đến”

 

“ em vẫn chưa làm xong bản thảo giao cho chị đấy”

 

“ không gấp, lần này in hai quyển mới nên phải kiểm tra thật kỹ nếu không lại gặp phiền phức”

 

Cô đặt quyển sách lên bàn, hài lòng gật đầu :“ quyển thanh xuân này ok rồi, còn quyển kia đâu , đưa em xem một lần luôn”

 

“ vẫn còn ở bên phòng in, em qua bên đó lấy đi, ok thì báo chị”

 

“ được , ủa, Thành Dương đâu?”

 

“ xin nghỉ phép rồi”

 

Cô thở dài nói :“ chị còn sách nào chưa dịch thì đưa em đi, dạo này em muốn làm việc”

 

“ sách thì có nhưng không phải mấy cái em thường làm, có nhận không”

 

“ nhận , chị gửi cho em đi, em về xem thử nếu được sẽ nhận”

 

 

“ sao vậy dạo này gặp chuyện gì sao”

 

“ không có” cô cầm túi đứng lên” em đi qua phòng in xem thế nào, em đi trước đây”

 

Giang Tiểu My đi xuống phòng in xem sách mẫu còn lại, tiện thể đem lên văn phòng, rồi lại tiếp tục cắm đầu vào đống sách quyển thanh xuân đã in vừa mới ra lò. 

 

Cô xem liên tục mấy trăm quyển lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì trời cũng hạ nắng, cô xoay cổ rồi nhìn đồng hồ mới phát triển đã tới giờ tan ca. 

 

Biên tập Mai vẫn còn ngồi làm việc bên kia liếc mắt nhìn cô :“ em về trước đi, đã ở đây cả ngày rồi”

 

“ được, em đi trước”

 

Cô cầm túi đi về vừa xuống tới đường lớn lại nhận được cuộc gọi của bác Trần,“ alo, anh đến chưa”

 

“à được, bây giờ tôi đến liền, được”

 

Cô cúp máy, lại mở app đặt xe trong lúc chờ xe, cô ngẩng đầu nhìn cả bầy trời màu xanh có vài đám mây bay lơ lửng, cô không nhớ mình lần trước đó đứng dưới tòa soạn nhìn thấy bầu trời như này từ khi nào, có khi đến cả cô cũng không thể nào nhớ được. 

 

“ Tiểu My”

 

 

 

 

 

Loading...