Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-...
và Thành đấu khẩu qua chẳng ai chịu nhường ai thì đột ngột Thành rằng lao tới đánh mặt mấy cái như trời giáng kịp đề phòng nên cứ thế ôm trọn trận đánh của
Thành hầm hừ nghiến răng
-Này thì trả lời ? Cô ba tốn bao nhiêu tiền của mới đưa cô về đây hả, đáng lý cô điều và mang ơn gia đình lắm đó.
đánh, dù đau lắm nhưng Thành nhịn liền hất mặt lên trả lời ngay
-Nếu đối xử với tất nhiên sẽ an phận và điều, đằng bà coi là con dâu bà ? Còn nữa với thế nào, cho thời gian để hai đứa thật sự hiểu thì mới dung hòa vì từ đầu từ chối , nếu vì gia đình rơi khó khăn, vì ép lấy thì chắc chắn cũng bao giờ bước chân cái nhà ? Thế mà mới hôm qua đồng ý, hôm nay tiếp tục hành động khi sự chuẩn , còn đem cái chuyện tế nhị của hai vợ chồng cho ? Ủa Thành trưởng thành ? Hay chỉ là một đứa trẻ to xác nhưng vẫn còn chịu rời khỏi v.ú hả?
-Cô…cô dám chuyện với như hả?
-Sao dám? còn với là quá nhu nhược và hèn mọn. Mẹ… suốt ngày… thật sự quá thất vọng về .
thật nhiều, cho hết những bức xúc trong lòng đang kìm nén, xong cố hít hít mấy phát cánh mũi cố giữ cho thật bình tĩnh để yếu đuối mặt con họ, và cũng để cho đừng rơi giọt nước mắt vô bổ nào trong cảnh .
-Đi… ngay khỏi nhà , cô mà còn ở đây một giây phút nào, bảo đảm sẽ gây thương tích cho cô .
-Này con đuổi nó dễ dàng như thế hả con?
-Mẹ để cô , con quá mệt mỏi .
-Thế cô thì nhớ về báo ba cô chuẩn tiền mà trả cho gia đình , thôi thì hầu tòa nhớ hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/duyen-no/chuong-28.html.]
Thành hung hăng gom tất cả quần áo của cùng chiếc vali mới hôm qua đem về nhà chồng quăng mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo mặt . ôm vali kéo ngăn khóa nhét vội mấy chiếc áo văng nữa ngoài nữa trong cho gọn đó mạnh mẽ bước khỏi căn nhà , khi bước khỏi phòng còn nhấn mạnh một câu cho con Thành đủ
-Cảm ơn hai giải thoát cho . Yên tâm gia đình nợ nhà mấy bao nhiêu gia đình chắc chắn sẽ trả thiếu một xu nào .
…
bước khỏi cổng trong một tâm trạng thật hỗn độn, nên gọi là gì, buồn thì cũng chẳng buồn, vui thì , chỉ thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút.
Bất chợt từ cao ông trời như trêu ngươi , đêm khuya thanh vắng ông mưa xuống như trút nước ướt hết cả . Đang loay hoay thế nào thì trong nhà thấy bóng dáng của dì Lê bước , tay dì đang cầm một cái ộ, tay còn cũng đưa mặt một cái nữa.
Dì
-Con cầm lấy mà che về nhà, ban đêm dầm mưa con?
Cảm xúc nãy giờ đang chênh vênh tự nhiên giờ bỗng vỡ òa như bong bóng xà phòng vì lời quan tâm của dì, nước mắt trượt dài lăn má.
Run run đưa cánh tay đón nhận cái ô, giọng nghẹn
-Con cảm ơn dì.
-Ừ, thôi con về tranh thủ về để ướt mưa. Dì thương con nãy giờ dì ngoài hết chuyện nhưng dì dám xem .
-Vâng ạ. Con chịu mà dì. Chào dì con về, dì ở mạnh khỏe nha.
-Ừ con, đường cẩn thận nhé.