Sau bữa cơm đó thì giữa và chồng càng chiến tranh lạnh hơn vì chồng sức bênh nên cứ thế bà hầm hầm chẳng chẳng rằng cứ giận dỗi bỏ luôn bữa cơm thèm động đũa.
Tối đến cũng vì còn giận chồng nên bà cũng sang phòng luôn vì thế mà một hôm một gian riêng tư chẳng quấy rầy.
Đang bàn trang điểm, cầm hộp kem lên mặt định thoa, thì bất chợt Thành tới đưa tay vòng qua từ đằng ôm chầm lấy. Hành động bất ngờ theo bản năng nhanh , Thành đang cởi trần, bên chỉ mặc độc một cái quần nhỏ, tim đập loạn xạ, nghĩ bên ngoài cao to lịch sự lúc biến thái thế .
run nhưng cũng cố giữ bình tĩnh, thẳng Thành hai đầu chân mày cau . hỏi
-Anh gì thế? Buông em nào.
Thành từ từ cúi mặt xuống, đưa mũi áp sát cổ hít hà mấy
-Vợ thơm quá?
-Em hỏi đang gì thế? Mau buông em .
-Vợ thì ôm? Anh mới hỏi em với thái độ đó đấy?
-Anh ..?
-Hôm nay phiền? Mình nha'y em
Vừa Thành đưa hai bàn tay thô thiển của trượt dài xuống khuôn n.g.ự.c tự tiện bóp lấy. giật thót , cũng như thấy sự thiếu tôn trọng của Thành nên kìm mà dùng hết sức đưa tay lên tát mặt một cái thật mạnh
-Anh điên .
Thành đưa tay lên ôm lấy một bên má, đôi mắt trừng lên như ăn tươi nuốt sống, bàn tay còn như định giơ lên đánh nhưng đè nén cảm xúc , bực tức bóp chặt bàn tay thành nắm đ.ấ.m dọng mạnh xuống chiếc bàn cái đùng. Trên miệng phát một câu t..ụ..c t..ĩ.u
-Đ…má.
Có lẽ chúng lớn tiếng bên từ bên ngoài lúc tiếng đập cửa rầm rầm. Tiếng chồng vang lên
-Hai đứa bây gì trong đó thế hả?
Thành liền đầu hướng cửa trả lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/duyen-no/chuong-27.html.]
-Không gì .
-Không gì mà la lớn thế hả? Mau mở cửa cho ?
Thành sang , cứ nghĩ sẽ mở cửa vì dù đây cũng là chuyện vợ chồng, chẳng lẽ khai hết với rằng mà cho, nếu như chuyện cũng kể với thì đáng mặt đàn ông.
Ấy thế nhưng sai lầm trong cái suy nghĩ , Thành vẫn ung dung với chiếc quần nhỏ bên , chút ngại ngùng tới mở cửa cho thật.
Bà vết đỏ mặt của Thành là ngay lập tức bù lu bù loa lên
-Này… mặt con thế hả?
Thành sẵn giọng lớn
-Là Trang đánh con, xem ai là vợ mà chồng nó từ chối ?
-Cái gì? Nó dám đánh con ?
-Nó đánh lẽ tự con đánh con?
-Ôi trời đất ơi con trai của cưng như trứng thế mà con …
Bà hùng hồ quát lên liền trừng mắt sang bên đó chỉ tay chửi đổng
-Cô dám đối xử với con như thế ? Cô từ khi sinh nó bao giờ vợ chồng đánh nó dù là 1 hả? Cô? là cô cô là cái thứ điều mà. Từ đầu ngăn cản cũng tại con trai nó yêu cô một hai đòi cưới cô về nên mới đồng ý? Tưởng cô thế nào, tốn một mớ tiền vô bổ .
Bà xắn tới chỉ chỉ tay mặt khiến cho thấy thật khó chịu, cũng như Thành bây giờ thấy ghét kinh khủng, chuyện gì cũng , đàn ông mà cứ bám lấy váy suốt thì chẳng nên trò trống gì?
Đưa tay chụp lấy tay Thành, nhân nhượng nữa liền trả lời
-Nếu thấy hối hận khi cưới con về đây thì cứ trả con về nhà con , tiền gia đình con thiếu bao nhiêu nhất định con sẽ kiếm tiền trả đủ cho nhà , chứ thật lòng mới một hai ngày ở đây thì con thấy chán ngán lắm , với cũng chẳng ưa gì con nên nhất cần suốt ngày đối diện như thế ạ.
-Cô…mày… mày dám chuyện với tao như thế ? Mày tin tao trả mày về cho thằng cha con mày hả, lúc đó ba mày sẽ hãnh diện với hàng xóm lắm khi đem con gái gả trừ nợ và nhà chồng đuổi về?
-Mẹ cứ việc, cùi cũng sợ lở nữa , con tin ba con sẽ hiểu cho con? Với cũng chẳng ba nào con chịu khổ để đổi cho gia đình sung sướng cả?