Đừng đọc, sẽ khóc đấy! - Chương 1. Mẹ bị bệnh rồi
Cập nhật lúc: 2024-12-01 08:56:38
Lượt xem: 37
Sáng nay bé cảm thấy kỳ lạ .
Đã hơn sáu giờ sáng.
Mẹ vẫn đang ngủ giường.
Rõ ràng bé trễ học , bé đến nhà trẻ nhưng vẫn dậy.
Bé chạm cơ thể của , chỉ thấy lạnh và cứng.
Không cảm giác ấm áp và mềm mại như khi.
“Mẹ ơi, , con đói.”
Bé lay thật mạnh nhưng vẫn dậy.
Trước giờ thế ?
Trước đây chỉ cần bé leo lên giường thì tỉnh dậy ngay, ôm bé lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
bây giờ ngủ sâu, cách nào gọi dậy .
Bé kéo chăn đắp lên cho trèo xuống giường lấy điện thoại di động gọi cho bố.
Bố mấy ngày về nhà, dì Linh hàng xóm của bé rằng ánh trăng sáng của bố mới ly hôn tháng , bố cũng nên bố sẽ cần và bé nữa.
Dì Linh cũng rằng bé và ánh trăng sáng của bố giống , lẽ vì thế nên bố mới cưới .
Bé ánh trăng sáng là gì nên chạy hỏi .
Mẹ bé im lặng một lúc lâu mới : Ánh trăng sáng là quá khứ thể chạm tới.
Bé hiểu.
bé thích trăng nữa.
Bởi vì nó đưa bố của bé mất.
bé vẫn gọi cho bố.
Để ngăn bé xem điện thoại quá nhiều, đặt mật khẩu điện thoại nên bé thể gọi cho bố.
Bé nhấc điện thoại lên và chĩa mặt như cách nhưng điện thoại tự động mở như khi.
Bé với điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dung-doc-se-khoc-day/chuong-1-me-bi-benh-roi.html.]
“Siri, con lén xem phim hoạt hình nữa, mở nhanh lên nào, con gọi cho bố.”
Siri để ý tới bé.
Bé leo lên giường cạnh và .
Mẹ , ngay cả khi đang ngủ, còn hơn cả những nàng tiên trong TV.
Bố bé thường ngắm khi đang ngủ, cũng sẽ bế phòng bé để về phòng của họ.
Bố cắn như chó con, sợ chó nhất nhưng đẩy bố .
Sáng hôm , luôn dậy muộn những vẫn tất bật bữa sáng cho bố con bé.
Người lớn thường trẻ con nhớ gì hết, nhưng bé thì nhớ hết.
Bé nhớ rằng lúc đó bé dù bận rộn đến thì đôi mắt vẫn luôn mỉm .
bố , chỉ đó xem điện thoại, ăn sáng xong thì đưa bé đến nhà trẻ.
Các cô giáo vui vẻ mỗi khi bố đưa bé đến trường, bé họ bố bé là trai nhất trong các ông bố, cao ráo, trai và thành đạt.
Các cô còn bố bé là lạnh lùng, luôn thờ ơ với khác, nếu bố dịu dàng hơn thì sẽ hảo.
Bé nghĩ họ nhầm, bố của Tống Miễn rõ ràng là nhất.
Bố của Tống Miễn luôn cõng vai mỗi đưa đến trường mẫu giáo. Như thế thật ngầu.
Bố bé thì luôn để bé tự xuống xe trường một .
Bé lấy bức ảnh đang ôm trong lòng , mấy ngày ở khu vui chơi chúng bé chụp bức ảnh .
Bố vốn việc nên chỉ đến một chút định ngay, nhưng ngăn bố .
“Chúng chụp một bức ảnh , Nguyệt Nguyệt lớn lên thể , nếu cả tuổi thơ con bé... "
Bé thấy mắt đỏ lên.
Suy nghĩ một chút bố cũng đồng ý.
Trong ảnh, đang bế bé trong bộ váy công chúa xinh và tựa nhẹ vai bố.
Bố đẩy , im lặng để tựa .
Trong ba , chỉ bé nhiều nhất.