Đùi Gà Độc - 3

Cập nhật lúc: 2025-08-01 05:59:58
Lượt xem: 214

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

 

Một trận náo loạn như thế, khiến cả xóm cả phố đều chuyện ngoại tình với chú Vương.

 

Ở thời đại , danh dự còn lớn hơn cả trời, ai nấy đều nghĩ sẽ lóc thảm thiết, cầu xin bố tha thứ.

 

đúng là , chỉ điều, trong lúc giằng co, bố đá một cú, khiến đầu bà đập cạnh tủ, m.á.u chảy đầm đìa.

 

Ai cũng tưởng cú va chạm bà sẽ tỉnh .

 

Nào ngờ, lúc tỉnh , bà điềm nhiên tuyên bố mặt rằng bà ly hôn, đến với chú Vương.

 

Bố tức đến mức nghẹn lời, thốt câu nào, chỉ thể gào lên:

 

“Cô hổ là gì ?!”

 

Mẹ thu dọn đồ, kiêu ngạo :

 

“Xấu hổ? Xấu hổ là cái gì? cho , sẽ là vợ của giám đốc Sở Giáo Dục tỉnh! khác hẳn cái hạng dân đen như ! sớm chán ngấy cái loại lao động chân tay như ! Cả đời cũng chẳng tương lai! Năm xưa lấy đúng là xui xẻo tám kiếp! Nếu kiếp tái giá sớm, thì sướng thêm vài năm !”

 

Ngay khoảnh khắc đó, bỗng hiểu , cũng trọng sinh .

 

Bố tức đến mức mắt đỏ hoe, mặt mày tái mét như tro tàn.

 

Ngay lúc , Vương Diệu Tổ còn ở cửa, thè lưỡi trêu chọc , như đổ thêm dầu lửa:

 

“Mày nữa ~ Mẹ mày giờ là của tao ~ Một con rùa cắm sừng với con đ* con~”

 

lập tức xông lên, tát cho nó một cái nảy lửa, mắng lớn:

 

“Chính mày mới là đồ khốn, câm miệng cho tao!”

 

Nếu vì sức lực chênh lệch, cái tát tặng nó từ kiếp .

 

Vương Diệu Tổ còn e dè vì bố ở đó nên dám tay, chỉ dám ôm má, trừng mắt lườm .

 

Mãi đến khi xách đồ khỏi nhà, nó mới dám chạy tới mách lẻo.

 

Mẹ sang nhổ một bãi nước bọt , khinh khỉnh :

 

“Lo gì nó! Nó là đồ mệnh tiện, sớm muộn gì cũng c/h/ế/t yểu!”

 

Nói xong, bà dắt Vương Diệu Tổ mất.

 

Kiếp tan nát lòng, nên mấy câu chẳng còn khiến đau thêm nữa.

 

Chỉ thương bố .

 

Ông bệt xuống ghế, cả rũ rượi, ánh mắt trống rỗng, hồi lâu vẫn hồn.

 

Đợi đến khi xa

 

Ông mới nhịn nổi nữa, gục xuống bàn bật thành tiếng.

 

đau xót chịu nổi, bước lên nắm lấy tay ông.

 

Bàn tay bố thô ráp, chai sần vì năm tháng lao động vất vả.

Trên áo ông dính đầy bụi bặm và vết sờn.

 

Mẹ từng khinh ông là đồ lao động nặng, là kẻ nghèo hèn lấm lem.

 

Còn suốt ngày ngưỡng mộ chú Vương dạy học, sạch sẽ tươm tất.

 

quên rằng bố cũng từng cơ hội thầy giáo.

 

Chỉ là… nghề giáo tuy vinh quang, nhưng thu nhập quá ít ỏi.

 

Vợ chú Vương năm xưa vì đủ tiền sống, công nhân ở xưởng, mới xảy tai nạn c/h/ế/t trong máy ép.

 

Bố từ bỏ nghề dạy học, chỉ vì thể an ở nhà, để ăn ngon hơn, để cả nhà sống hơn một chút.

 

Ông từng gì sai. .

 

trèo lên ghế, ôm chặt lấy bố.

 

Đừng lo, bố ơi. Kiếp , bà nhất định sẽ trả giá.

 

Còn chúng chắc chắn sẽ một cái kết thật .

8.

 

Sau đó, cứ tưởng đang sống những ngày “ ” nhất đời.

 

Mấy gặp bà , đều thấy bà ngân nga hát, mặt mày tràn đầy hạnh phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dui-ga-doc/3.html.]

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Một , khi đang giặt đồ thì vô tình gặp bà .

 

Bình thường ở nhà, bà bao giờ giặt quần áo cho cho bố , chê bố bẩn, chê cực.

 

Mùa đông thì than lạnh, mùa hè thì than nóng.

 

Vậy mà ở nhà chú Vương thấy cực nữa, cũng chẳng kêu than gì.

 

Tay xách một chậu đầy quần áo, mặt vẫn tươi như hoa.

 

Thấy , trong mắt bà ánh lên sự hả hê, giọng thì đầy châm chọc:

 

“Ơ kìa, con tiện nhân cũng giặt đồ cơ ? Cũng đúng thôi, trong nhà còn phụ nữ, chẳng một đứa con nít như mày tay ?

 

cũng chẳng cả, mày đúng là khổ! Sống đời tiện mệnh, việc nặng cũng là chuyện đương nhiên!”

 

dáng vẻ trơ tráo hổ của bà , trong lòng đầy lửa giận, liền ném phăng đống quần áo trong tay, lớn tiếng đáp :

 

“Tiện mệnh như thì , chỉ sợ tiện mệnh mà cứ cố chạy tiện mệnh trong nhà khác!”

 

lập tức tức đến phát điên, hét lớn:

 

“Con tiện nhân, mày dám tao?!”

 

Rồi xông tới định đánh , nhưng mấy bác gái giặt đồ bên cạnh kịp thời ngăn .

 

lúc đang ầm ĩ, bố tan ca ngang qua, thấy cảnh đó.

 

Ông lập tức quát lớn:

 

“Cô đang cái gì đấy?!”

 

Từ khi trọng sinh, chẳng còn sợ bố chút nào, thấy ông liền gân cổ lên cãi :

 

“Làm ?! Anh còn định đánh chắc?! Anh ngoài cái bản lĩnh đánh phụ nữ thì còn cái gì?! Đáng đời cắm sừng, cái đồ rùa xanh!”

 

Bố tức đến đỏ cả mắt, gằn giọng:

 

còn hơn cái đồ đàn bà lăng loàn như cô! Cô nhục ?! Tự chạy đến dâng lên cho ngủ! Mặt dày đến mức luôn!”

 

kéo tay áo bố, ông cãi với bà . Vô ích, ngoài dị nghị.

 

Bố im lặng, dứt khoát bế chuẩn về.

 

chẳng ngại là gì, bà xắn tay áo lên, lớn giọng:

 

đấy! chính là chạy đến để ngủ, tình nguyện việc cho nhà ! Thì chứ?”

 

“Người giỏi hơn , tiền đồ, ai bảo chẳng gì?”

 

“Anh bản lĩnh thì chẳng chịu khổ như bây giờ!”

 

Lời dứt, các bác gái xung quanh liền đồng loạt trừng mắt, đầy khinh bỉ.

 

Không ai ngờ bà thể mặt dày đến thế.

 

Bố cũng tức đến mức nghẹn lời.

 

Có một bác gái ngại va chạm, lên tiếng thẳng:

 

“Cô bớt vài câu ! Trước đây theo Tiểu Lưu, nó thương cô thế nào? Không bao giờ để cô động tay động chân mấy việc nặng.”

 

“Bây giờ về nhà họ Vương thì chăm chỉ phết! Làm sống mà ngơ ngơ dại dại như !”

 

Mẹ trừng mắt lườm một cái, khinh khỉnh:

 

“Các chị nhà quê gì mà !”

 

cho mà , lão Vương nhà sắp quan to, là vợ lãnh đạo!”

 

Giờ chịu khổ chút, hưởng phúc, cái gì mà hổ?!”

 

Nói xong, bà ôm quần áo vênh mặt bỏ .

 

Chờ bà khuất, mấy bác gái xung quanh mới lắc đầu than thở:

 

“Tiểu Lưu , đừng bậy. Nhìn bề ngoài thế thôi, chứ thật nó khổ thấy rõ!”

 

“Phải đó! Nhà họ Vương dễ sống ! Ngày xưa bà Vương mấy việc dơ bẩn, giờ thì… đùn hết cho con mụ .”

 

còn thấy hôm ngoài cửa giặt đồ thút thít với thằng nhỏ nhà họ Vương nữa kìa!”

 

đúng! Tưởng ăn với là thành quan to ? Làm gì cái đạo lý đó, là nó tự ảo tưởng thôi!”

Loading...