ĐỨA TRẺ XẤU XÍ - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-12 06:04:45
Lượt xem: 759
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Nếu không thể tránh được cái bóng của chị, vậy thì tại sao không thử tiến gần chị hơn?
Tôi lấy hết dũng khí bước ra ngoài, chủ động khoác tay chị.
Chị đi đâu, tôi theo đó.
Nếu ánh hào quang của chị thu hút mọi ánh nhìn thì tôi sẽ đứng cạnh chị. Chỉ cần đứng bên chị thì ít nhất, tôi cũng có cơ hội được nhìn thấy.
Khi có ai đó lại gần, tôi sẽ nhanh miệng giới thiệu:
“Chào cô chú ạ, con là Dương Kha. Đây là chị gái con, Dương Du.”
Tôi cố ý nhấn mạnh chữ ‘chị gái con’ như thể muốn khẳng định mối liên kết giữa tôi và chị với hy vọng nó sẽ thay đổi được gì đó.
Tôi không muốn tất cả mọi người chỉ nhớ đến chị mà quên đi mất đây là buổi tiệc để vinh danh tôi.
Mặc dù có lẽ nỗ lực này sẽ là vô ích.
Buổi tiệc kết thúc.
Bố khen tôi:
“Tiểu Kha à, cô giáo con vừa khen con điềm tĩnh đáng tin cậy, làm lớp trưởng chưa bao giờ để xảy ra lỗi gì.”
“Con ở nhà thì suốt ngày như hũ nút, thế mà ở trường lại được thầy cô quý mến nhỉ.”
Tôi chỉ cười. Nếu bố từng tham dự bất kì một buổi họp phụ huynh của tôi thì hẳn ông sẽ biết rằng tôi làm lớp phó chứ không phải lớp trưởng.
Nhưng những điều này, giờ đây, chẳng còn quan trọng nữa.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Bởi vì tôi đã sẵn sàng rời khỏi ngôi nhà nhỏ này để bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia.
5
Rời xa gia đình hóa ra không khó khăn như tôi tưởng tượng. Thậm chí, tôi còn cảm thấy như được giải thoát.
Tôi có thể là chính mình mà không cần phải sống dưới cái bóng của anh chị, cũng không cần phải nghe người ta so sánh rằng tôi kém họ chỗ này chỗ kia.
Khi mới vào đại học, các bạn cùng phòng đều giữ lối sống như thời học sinh. Chúng tôi thường làm mọi việc cùng nhau, từ đi học, ăn uống, đến đi dạo.
Một cô bạn cùng phòng rất quyết tâm giảm cân, thường kéo cả phòng ra sân vận động chạy bộ vào buổi tối. Cô ấy còn động viên:
“Chạy bộ không chỉ giúp giảm cân mà còn kích thích cơ thể sản sinh dopamine, giúp tâm trạng thoải mái hơn.”
Với tôi, đây thực sự là một cách để giải tỏa cảm xúc.
Sống trong cái bóng của anh chị quá lâu, tôi đã quen với cảm giác tự ti và luôn bị đánh giá thấp. Được chạy bộ, mở rộng lồng n.g.ự.c để hít thở không khí trong lành, tôi cảm thấy cơ thể và tinh thần mình dần nhẹ nhàng hơn.
Nửa học kỳ trôi qua, cả phòng chỉ còn mỗi mình tôi kiên trì chạy bộ. Có lẽ vì tôi không cố giảm cân mà chỉ muốn tìm lại sự cân bằng trong tâm hồn.
Kết quả là sau vài tháng, tôi nhận ra dáng người mình thẳng hơn, không còn gù lưng như trước. Da dẻ cũng trở nên mịn màng hơn.
Tết năm đó, khi trở về nhà, chị tôi lần đầu tiên khen tôi một câu: “Dương Kha cũng biết chăm sóc bản thân rồi đấy nhỉ? Da dẻ trông tử tế hẳn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dua-tre-xau-xi-snqw/4.html.]
Dù chị chỉ nói một câu bâng quơ nhưng đối với tôi thì đây là một sự công nhận mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu.
Nhưng rồi chị lại tiếp lời: “Thành phố A tốt thật ha, đúng là nơi khí hậu mát lành, ngay cả em cũng được hưởng lợi.”
Chị quy công lao đó cho khí hậu thay vì nỗ lực chạy bộ của tôi.
Tôi không tranh cãi nữa. Việc tranh luận với chị chỉ khiến tôi mệt mỏi thêm mà thôi.
Tết đến, như thường lệ, bạn bè cũ hẹn nhau tụ họp.
Không ít bạn nữ đã thay đổi phong cách hoàn toàn, người cắt tóc ngắn, người nhuộm tóc, người ăn mặc sành điệu hơn.
Dẫu vậy, tôi vẫn không phải là người thay đổi nhiều nhất.
Trong buổi hát karaoke, Trạm Thành – cậu bạn cùng bàn ngày xưa – cố tình ngồi cạnh tôi.
Cậu ta mỉm cười, hỏi:
“Dương Kha, sao dạo này mình nhắn tin mà cậu không trả lời? Bận rộn lắm à?”
Tôi cúi đầu, bịa đại một lý do:
“Xin lỗi, mình thực sự bận quá.”
Câu trả lời khiến ánh mắt cậu tối đi, lộ rõ sự thất vọng.
Nhưng từ ngày tôi thấy ánh mắt cậu sáng lên khi nhìn chị tôi là tôi đã biết rằng giữa chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có gì xảy ra nữa.
Phòng tôi ở nhà đã chất đầy đồ lặt vặt, trong đó có cả một số món đồ trang điểm của chị tôi.
Tôi bảo chị mang chúng đi nhưng chị ấy chỉ thản nhiên đáp:
“Toàn là đồ bạn bè tặng, chẳng dùng. Em muốn thì giữ, không thì vứt đi.”
Hầu hết đều là đồ chưa khui hoặc mới chỉ dùng một vài lần. Vứt đi thì lãng phí quá, với cả tôi tò mò muốn thử dùng.
Dù gì thì từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng được mẹ cho thử bất kỳ món mỹ phẩm nào trong khi chị tôi có cả bộ sưu tập.
Tôi quyết định giữ lại một ít và bán số còn lại trên ứng dụng đồ cũ. Ban đêm, khi cả nhà đã ngủ, tôi len lén thử tập trang điểm dưới ánh đèn bàn.
Tất nhiên, tay nghề của tôi ban đầu rất nham nhở. Nhưng không thành vấn đề, tôi vẫn thấy thú vị và hào hứng.
Vào một ngày nọ, khi đang thử vẽ lông mày trong ký túc xá, tôi vô tình đụng mặt một cô bạn phòng bên.
Cô bạn lùi lại một bước, ngạc nhiên:
“Trời ơi, ai vẽ cho cậu quả chân mày này thế?”
Tôi hơi ngượng nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, cười trêu:
“Đừng sợ, tôi quên bật filter thôi. Ngày thường xinh đẹp lắm đấy nhé!”
Câu nói khiến cô ấy bật cười:
“Cậu đúng là hài hước thật. Nhưng này, để tôi giúp cậu thử một lần. Tôi tập trang điểm được một thời gian rồi, chắc chắn tay nghề ngon lành hơn cậu.”