Du Vãn mộ Thừa Ngôn (Hái Dải Tình Mười Năm Ngàn Mối Tơ) - Chương 22: Gặp Được Đại Phu

Cập nhật lúc: 2025-04-15 07:57:30
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

{22}

Vậy là trước đây vẫn là để ý.

Để ý phụ mẫu, huynh trưởng thay đổi, ban đầu đau đớn, rồi dần tê liệt, cuối cùng quyết định buông bỏ.

Thảo nào sau khi nói chuyện với ta, chàng lại đồng ý cưới ta.

Chàng cứu ta, cũng là cứu chính mình.

Ta ôm chặt eo chàng, nghẹn ngào nói: "Tam gia, thiếp sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng."

"Không được khóc."

"Ta không khóc."

"Ừ, Du Vãn nhà ta không khóc."

Cố Thừa Ngôn khẽ vỗ vai ta an ủi.

Ta hít mũi, dụi vào quần áo chàng, mới ép nước mắt trở lại.

"Tam gia, chúng ta về đọc sách tiếp. Chuyện không vui chúng ta không nghĩ nữa. Những người đó không có mắt, sẽ có một ngày, Tam gia nhà ta nhất định sẽ lại danh chấn thiên hạ, vẻ vang trở về vả vào mặt bọn họ."

"Du Vãn chí lớn."

……

Cố phu nhân xử lý chuyện này thế nào?

Trước mặt mọi người Cố gia, cho ta vàng bạc châu báu, cửa tiệm, khế ruộng, khế đất.

"Vì sao ta cho, ta nghĩ con là đại tức phụ phải hiểu rõ."

"Đại lang, con cũng đừng cảm thấy mình là trưởng tử, không được nhận phần lớn của hồi môn từ nương mà tủi thân, tam lang vì sao lại thành như vậy, năm đó nó là vì cứu con, mới bị trúng tên b.ắ.n lén mà trúng độc.."

“Phận làm mẫu thân, ta tự hỏi lòng mình, một bát nước khó mà giữ cho bằng phẳng, nhưng cũng không đến nỗi nghiêng lệch quá đáng. Nhưng con xem những việc con làm mấy năm nay? Người thê tử con bảo vệ, nàng ta đã làm những chuyện gì? Lương tâm con bị chó tha rồi sao?”

Đại ca của Cố Thừa Ngôn "bịch" một tiếng quỳ xuống, không ngừng tát vào mặt mình, nói: "Mẫu thân, là lỗi của con, là con bất hiếu."

Ta đột nhiên cảm thấy thật vô vị.

Bọn họ biết sai, nhưng bọn họ không sửa.

 

Mỗi lần Cố phu nhân đều là có chuyện mới nổi giận, bồi thường. Cố Thừa Ngôn cũng không phải là trẻ con, không thể vì được phụ mẫu dỗ dành mà tha thứ.

Chàng là người trưởng thành.

Thông minh lại sâu sắc, Cố phu nhân muốn làm gì, ta có thể nhìn không ra, chàng chẳng lẽ lại không nhìn ra sao? Hơn nữa, đến bây giờ Cố lão gia vẫn không nói một lời.

 

Bọn họ, vừa cảm thấy mình yêu thương tam nhi tử, lại không nỡ thật sự quản đại nhi tử sau này sẽ chống đỡ gia tộc, còn có đại nhi tức phụ như ngu ngốc kia.

Bọn họ à, vừa cảm thấy thương yêu tam nhi tử, lại không thật sự nỡ quản giáo vị đại nhi tử sắp phải gánh vác gia nghiệp, cả vị đại tức phụ ngu ngốc kia nữa.

Vừa muốn thế này, vừa muốn thế kia.

Cho nên Cố Thừa Ngôn chọn nắm tay ta, im lặng rời đi.

Tùy mấy người ở đó, đánh cũng được, mắng cũng được, chàng không muốn quản, cũng không muốn hỏi han.

“Đồ mẫu thân cho, chúng ta có lấy không?”

“Lấy, vì sao không lấy, cầm lấy chúng ta ra ngoài sống tiêu sái, không cần tiết kiệm chi tiêu mới thoải mái. Chúng ta không lấy, cũng sẽ làm lợi cho người khác.”

Ta dùng sức gật đầu: “Thiếp cũng nghĩ như vậy.”

 

Sáng sớm ngày mười sáu tháng tám, chúng ta đã thu dọn đồ đạc xong, lễ phép đến bái biệt phụ mẫu.

Mắt Cố phu nhân sưng đỏ.

Cố lão gia cũng có vẻ tiều tụy, rõ ràng là không ngủ ngon.

“Các con ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, thiếu bạc thì sai người về nói một tiếng.

“Thừa Ngôn, là mẫu thân sơ suất rồi…”

Cố phu nhân kéo tay Cố Thừa Ngôn, lại muốn khóc.

“Mẫu thân, phụ thân cũng mạnh khỏe, con và Du Vãn ở bên ngoài mới yên tâm.”

“Vậy sinh thần của con?”

“Đến lúc đó để Du Vãn nấu cho con bát mì trường thọ là được, bây giờ tay nghề nấu nướng của nàng cũng dần dần tiến bộ rồi.”

Ta có tay nghề nấu nướng gì chứ?

Bánh bao, bánh màn thầu nặn còn không ra hình, sủi cảo gói cũng không đẹp mắt.

Nhân bánh trộn cũng không đúng vị, mỗi lần xuống bếp cần đến mấy người phụ, làm hết những việc quan trọng mới được.

Nhưng Cố Thừa Ngôn đã nói vậy, ta vẫn thuận theo lời chàng.

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc phu quân thật tốt.”

Ta biết sinh thần Cố Thừa Ngôn là cuối tháng tám, ta cũng rất vui được tổ chức sinh thần cho chàng.

Ta vốn còn lo, từ Cố gia trở về, chàng sẽ không vui. Kết quả chàng ngâm thơ vẽ tranh viết chữ, thoại bản cũng không bỏ, vui vẻ còn ngân nga tiểu khúc.

Thôi, lo lắng thừa rồi.

Cái vị được gọi là thần y kia, khoảng bốn năm mươi tuổi, trông không quá già, nhưng cũng không còn trẻ, ông ấy đến sớm hai ngày, mang theo rễ dược liệu, còn có mấy chiếc lá héo, ta thật sự chưa từng thấy.

“Để con mang đi trồng trước.”

Thần y nói muốn nhìn ta trồng.

Chuyện này có vấn đề gì chứ?

Ta trồng thảo dược rất đơn giản, một chậu hoa, thêm chút đất vào bên trong, rồi bỏ rễ thuốc vào, phủ thêm một lớp đất, cuối cùng tưới chút nước, đặt dưới gốc cây.

“Vậy là xong rồi?”

Ta dùng sức gật đầu: “Ừm, chắc hai ba ngày là hồi phục thôi.”

Ông ấy mím môi, bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn.

Tay trái đổi tay phải, tay phải đổi tay trái.

Cũng không nói là có chữa được không.

Ông ấy đột nhiên hỏi một câu khó hiểu: “Cố phu nhân có nguyện ý theo ta đến Điền Nam, giúp ta trồng thảo dược không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/du-van-mo-thua-ngon-hai-dai-tinh-muoi-nam-ngan-moi-to/chuong-22-gap-duoc-dai-phu.html.]

Ta lắc đầu.

“Phu quân ta ở đâu, ta ở đó.”

“Nếu ta có thể giải độc cho phu quân thì sao?”

Ta và Cố Thừa Ngôn đồng thời nhìn nhau, trong mắt có vui mừng, nhưng cũng có nghi ngờ.

Ta không mấy tin lời người này.

“Ta giúp ông trồng sống mấy cây thảo dược đó còn chưa đủ sao?”

“Còn lâu mới đủ. Phu nhân của ta vì theo ta vào núi hái thuốc mà trúng độc, thuốc ta mang đến là độc dược, cũng là giải dược. Đợi đến khi hoa nở, hái nhụy hoa làm thuốc dẫn, mới có thể giải được kịch độc trên người phu nhân của ta.”

“Nhưng hoa này nở rất nhỏ, một bông chỉ hái được một chút xíu nhị hoa, hơn nữa nó rất khó tìm, càng khó trồng. Ta nghe tin Cố phu nhân ở kinh thành giỏi trồng hoa cỏ, nên mới nhờ người đến dò hỏi, ta không mấy tin, quyết định đích thân đi một chuyến.”

“Cố phu nhân, phu quân nàng cần giải độc, phu nhân ta cũng cần giải độc, nói ra thì tài nghệ về độc của ta không bằng một phần mười phu nhân ta, các người nếu nguyện ý theo ta đến Điền Nam, không quá một năm, nhất định có thể giải được độc trên người phu quân nàng.”

Có động lòng không?

Sao ta có thể không động lòng.

Nhưng ta không mấy tin ông ấy.

Cố Thừa Ngôn lại nói: “Chúng ta đi cùng ông.”

Vậy là đồng ý rồi.

Không suy nghĩ thêm sao?

“Du Vãn, chúng ta đi.”

Cố Thừa Ngôn lại lên tiếng lần nữa, vậy ta cũng không có lý do gì để phản đối.

“Vậy chúng ta đi.”

Ta còn bảo thần y đi xem trong vườn, có thảo dược nào Cố Thừa Ngôn dùng được để giải độc không?

Có thảo dược nào phu nhân ông ấy dùng được không.

Ông ấy nhìn một vòng rồi trịnh trọng nói: “Dược liệu giải độc cho Cố Tam gia, những cây thảo dược trong vườn này, đã có thể phối đủ rồi.”

Ta và Cố Thừa Ngôn nghe vậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

Là kích động, cũng là vui mừng.

“Ta có thể phối thuốc giải độc lần đầu cho Cố Tam gia trước, đến lúc đó sẽ đưa đơn thuốc cho các vị, các vị có nguyện ý theo ta đến…”

 

“Chúng ta đương nhiên nguyện ý, bất kể là Tam gia, hay là ta, đều giữ lời, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chúng ta đã hứa đi rồi, sẽ không nuốt lời. Vẫn là câu nói đó, ông xem cần thảo dược gì, cứ lấy rồi chúng ta mang theo, đừng lề mề, xuất phát sớm một chút, đến Điền Nam sớm một chút, ta sớm trồng thảo dược, để giải độc cho tôn phu nhân.”

Độc của Cố Thừa Ngôn có thể giải, đối với chúng ta mà nói, đã là đại sự trên trời rồi.

Đã xác định có thể giải, sớm vài ngày, muộn vài ngày có sao đâu?

“Trong sơn cốc của ta, thảo dược quả thật không ít, nhưng nói về hiếm lạ, quả thật không bằng trong vườn của các vị, ta liền mạo muội mang chút về, đến lúc đó trong vườn dược của ta, các vị thích cái gì cứ tùy tiện lấy là được.”

Thần y vội vàng đi hái thuốc, cần bào chế thì bào chế, không cần bào chế thì ném vào giỏ đeo lưng, là có thể xuất phát.

Cố Thừa Ngôn không phái người về Cố gia báo chuyện chàng có thể giải độc, tránh đến lúc đó không giải được, lại thêm một trận mừng hụt.

Ta liền dặn nhũ mẫu, Triệu nhũ mẫu đừng để lộ tin tức, đợi chúng ta giải độc trở về.

Nhũ mẫu muốn a huynh đi theo cùng chúng ta, ta từ chối.

 

Trong nhà cần một nam nhân đáng tin cậy, giải quyết một số việc vặt vãnh.

Hơn nữa chúng ta đi, ngoài Thanh Việt ra, còn có người thường ngày Cố Thừa Ngôn hay dùng, cộng lại mười mấy người, người nào người nấy võ nghệ cũng không tầm thường.

Nha hoàn ta chỉ mang theo một mình Tứ Nguyệt, ta có tay có chân, nhiều việc có thể tự mình làm, nếu thật sự không làm xuể, đến lúc đó mua nha hoàn cũng kịp.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Chuyến đi này, ngắn thì một năm rưỡi, dài thì ba đến năm năm, không nói với người nhà Cố gia chuyện có thể giải độc, nhưng cũng phải báo một tiếng, vì sao lại đi xa.

Ta bảo Thanh Việt trở về, nói một tiếng với lão gia, phu nhân là được.

Dù sao phụ mẫu đối với Cố Thừa Ngôn, đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

 

Bên phía Vương gia, ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng nên đi gặp nhị thẩm một lần, bà là người duy nhất trong Vương gia cho ta chút ấm áp.

Nhưng ta không trực tiếp đến nhà nhị thẩm, mà hẹn bà ra trà lâu gặp mặt.

Nhị thẩm thấy ta, cười rất ôn hòa.

“Thấy con sống tốt, nhị thẩm yên lòng rồi.”

Nói chuyện phiếm một hồi, nhị thẩm nhắc đến chuyện Vương gia: “Vương Du Hân gả cho tam hoàng tử làm trắc phi rồi.”

Tam hoàng tử?

Ồ, cái gọi là gả vào nơi quyền quý, hóa ra là đi làm thiếp.

Vậy thì thật là bất ngờ.

“Phụ thân con bị giáng chức rồi, Vương gia dạo này không được tốt lắm, con có muốn về xem không?”

“Nhị thẩm, con sẽ không về đâu, hơn nữa con sắp phải đi xa rồi, ngắn thì một năm rưỡi mới về, dài thì ba đến năm năm. Bọn họ sinh con ra, chưa từng hỏi con có nguyện ý làm nữ nhi của họ không, đem vứt con về thông trang nuôi nhốt, mười năm không một lần hỏi thăm, càng chưa từng thật lòng đối đãi với con. Con nghe lời gả đi, đã báo đáp ơn sinh, ơn dưỡng rồi, con và Vương gia xem như không còn quan hệ gì nữa.

“Con thừa hưởng sự nhẫn tâm tuyệt tình của họ, cho nên nhị thẩm không cần khuyên con nữa.

“Hôm nay hẹn nhị thẩm gặp mặt, thật ra là cáo biệt.

“Mong nhị thẩm sau này, năm năm tháng tháng, bình an thuận lợi, vạn sự vô ưu.”

Nhị thẩm đỏ mắt: “Du Vãn, mong con cũng thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành.”

Điều ta mong muốn nhất, chính là Cố Thừa Ngôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Cho nên lời này của bà, coi như nói trúng tim đen của ta.

"Đa tạ nhị thẩm."

Ngày rời đi, trời quang mây tạnh, ta hỏi Cố Thừa Ngôn: "Lần nữa trở về là tái sinh, trong lòng chàng cảm thấy thế nào?"

"Ông trời không bạc đãi ta."

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Ta cũng cuối cùng hiểu, tổ phụ năm đó định hôn sự với Vương gia cho ta, còn nói bất luận là nữ nhi của ai, không cần vội vàng kết luận, khi thời cơ đến, người đến trước mặt ta, chính là định mệnh của ta."

"Trước kia không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng hiểu."

"Mệnh của ta đã định là nàng, Du Vãn."

Lời ngon tiếng ngọt, có điều ta thích.

Loading...