Đơn Phương Chẳng Thể Quên - Chương 1: Gặp Lại

Cập nhật lúc: 2025-09-13 08:29:19
Lượt xem: 0

Sau khi khép câu chuyện tình yêu đơn phương hồi kết, từng ngỡ rằng cũng yêu . hóa tất cả chỉ là ảo tưởng mà tự vẽ . Mọi thứ kết thúc bằng một lời chia tay, mà bằng một cuộc trò chuyện vội vàng, đầy chua xót:

 

“Em cho mượn tiền ?”

“Dạ, em tiền.”

“Vậy khi nào thì cho mượn nhé?”

“Dạ...”

 

Chỉ vài câu hỏi đáp ngắn ngủi, thế mà như ngã gục. cố gắng vay mượn khắp nơi để giúp , để đổi là một cái chặn tin nhắn lạnh lùng, một lời giải thích. Chính khoảnh khắc , mới bừng tỉnh mà rõ con thật của : một kẻ dối trá, tệ bạc. Thế nhưng, trái tim vẫn yếu mềm. Vì quá yêu , vẫn mong một ngày nào đó thể gặp , vẫn chờ đợi một phép màu.

 

Có lẽ định mệnh câu chuyện kết thúc chóng vánh như . học bài học đắt giá mà phận gửi gắm, đủ mạnh mẽ để quên . Vậy nên, hành trình một nữa bắt đầu, như thể để trao cho bài học cuối cùng, sâu sắc hơn, đau đớn hơn.

 

Ngày hôm đó, bước lên chuyến xe khách sớm tinh mơ, một chuyến xe định mệnh đưa trở Sài Gòn nơi chất chứa bao ký ức. Trên đường , nhắn tin cho Hậu, quản lý cũ ở xưởng giấy ...

 

Chuyến khiến lòng hào hứng, lo lắng. Đã mười năm kể từ cuối rời nơi . tự hỏi: Liệu gặp những gương mặt quen thuộc mới? Cảnh vật đổi nhiều ? Và quan trọng nhất, liệu gặp , từng khiến trái tim rơi vòng xoáy yêu và đau?

 

Trên xe, dựa đầu cửa kính, cảnh vật lùi dần phía và chìm giấc ngủ chập chờn. Đến khi tỉnh , ánh nắng ban mai len qua cửa sổ, và thành phố Sài Gòn hiện mắt. hít một thật sâu, nhấc vali xuống xe. Một chiếc xe ôm công nghệ chở tiếp, qua những con đường quen mà lạ, đến địa chỉ xưởng giấy.

 

Cảnh vật ven đường tim chùng xuống. Tất cả dường như vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm nào: Những hàng cây ven đường, những cửa hàng nhỏ, góc ngã tư cũ kỹ. cứ ngỡ đang trở tuổi trẻ. Cảm xúc lạ lẫm quen thuộc khiến nghẹn ngào. Trong lòng trào dâng một cảm giác khó diễn tả, hồi hộp, mong chờ. thể chối bỏ rằng vẫn khao khát gặp Vũ, từng khiến hạnh phúc và đau khổ tột cùng.

 

Cuối cùng, cũng đến nơi. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng. Cánh cổng sắt xưởng giấy khép kín, một tiếng động. đợi, nhịp tim vang rõ trong gian tĩnh lặng. Một lúc , Hậu xuất hiện. Anh trông già dặn hơn , ánh mắt đượm vẻ từng trải. Anh cất tiếng:

 

“Em đến ? Cũng hơn mười năm gặp. Cuộc sống của em thế nào? Em quên , Long? Thoát khỏi con đường năm xưa ? Giờ bạn gái ? Hay vẫn bước tiếp con đường đầy chông gai, của một giới tính mà xã hội chấp nhận?”

 

đó là lời quan tâm lời châm chọc. Nhớ chuyện xưa, lòng nhói lên. Chính Hậu từng bịa chuyện gọi về gia đình , vu khống rằng điều xa với khác. Trong khi sự thật , vẫn giả vờ về phía , sẽ luôn bảo vệ . Suy nghĩ khiến khẽ nhếch môi .

 

Không gây căng thẳng, đáp nhã nhặn:

“Cuộc sống của em vẫn bình thường. Em tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân, vì nếu để lộ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/don-phuong-chang-the-quen/chuong-1-gap-lai.html.]

Hậu chỉ mỉm , thêm lời nào. , trong lòng hiểu rõ con . Anh vẫn một hai mặt, bề ngoài đạo mạo nhưng bên trong đầy toan tính. thở dài. Cuộc đời là , ai hảo. Có lẽ cũng chẳng gì hơn.

 

Đến 8 giờ 10 phút, Hậu gọi vọng bên trong, nhưng vẫn ai mở cửa. Không gian im lìm, chỉ còn tiếng xe cộ ngoài đường. Rồi tiếng bước chân vang lên. Cánh cửa sắt nặng nề dần mở . nín thở.

Tài

 

Hậu sang , mỉm trêu:

“Em hồi hộp chứ gì? Muốn gặp đúng ? Sau bao nhiêu năm, một mà em từng yêu đến quên cả bản ? Hay em quên sạch chuyện, chỉ bắt đầu một câu chuyện mới? Em đến đây vì công việc, là vì tình cảm, em?”

 

khẽ thở dài, chậm rãi:

“Em cũng rõ nữa. Rốt cuộc gì? em một điều: Tương lai đổi. Quá khứ chỉ còn là một phần ký ức. Anh đừng nhắc nữa. Có lẽ nó chỉ như một bức tranh thiện, đóng khung và cất góc tủ. Bây giờ em chỉ sống cuộc sống của riêng .”

 

Hậu gật đầu, nhạt:

“Ừ, em cũng . thì đấy nhé.”

 

chỉ khẽ , đáp. Trái tim đập dồn dập khi cánh cửa mở toang. Quá khứ như đang ùa về, nhưng thực tại khiến choáng váng.

 

Người đàn ông mắt còn là Vũ của năm nào. Anh 36 tuổi, khuôn mặt hằn rõ dấu vết thời gian, nhan sắc tàn phai. Bộ quần áo luộm thuộm, mái tóc bạc lốm đốm, lưng còng. Anh giống một lao động vất vả, kiệt sức nhưng vẫn gánh mưu sinh.

 

Đứng bên cạnh Vũ là quản lý xưởng, là từng kính trọng. Dù ngoài 70, ông vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, phong độ hơn Vũ nhiều. Ông thấy Vũ chăm chú thì , :

“Sao ? Thất vọng ? Người còn như xưa. Tình yêu cũ cũng nhạt nhòa thôi. Cậu mới 26, còn 36. Biết vài năm nữa chẳng còn sống...”

 

khẽ, trong lòng gì. Một lúc , bình tĩnh đáp:

“Quá khứ là quá khứ, hiện tại vẫn là hiện tại. Anh đừng xen cuộc đời , cũng như xen đời . Mỗi nên sống theo cách riêng của .”

 

để tâm thêm lời nào nữa. Ánh mắt Vũ vẫn dõi theo , nhưng mặc kệ. bước qua cánh cổng, tiến xưởng giấy cũ, nơi từng chứng kiến những ngày tháng thanh xuân. Bước chân khẽ run. Không khí trong xưởng vẫn phảng phất mùi giấy mới, mùi dầu máy quen thuộc. Mọi vật như đóng băng theo thời gian, chỉ con đổi .

 

khẽ hít một sâu, lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Đứng nơi , thấy rõ quá khứ như một thước phim tua chậm: những nụ , những giọt nước mắt, những đêm dài cô độc. Giờ đây, trở để níu kéo ai, mà để đối diện chính , đối diện những ký ức từng ám ảnh suốt mười năm.

 

Không câu chuyện mới nào sẽ mở tại nơi đây, nhưng hiểu một điều: đủ trưởng thành để đón nhận.

Loading...