ĐỢI TA LỚN RỒI...NÀNG GẢ CHO TA, ĐƯỢC KHÔNG? - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-27 05:14:14
Lượt xem: 2,196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

 

Trăng rọi khắp sa mạc, một màu trắng bạc mênh mang, tựa như cát bạc trải khắp chốn nhân gian.

 

Ta men theo tường thành mà chầm chậm về hoàng cung.

 

Năm nay, là năm thứ ba trở về Mạc Bắc.

 

Tâm trí mơ hồ phiêu lãng, chợt nhớ tới đoạn đối thoại giữa đại thần và phụ hoàng mà vô tình lúc chạng vạng.

 

Chư thần vẻ mặt đầy ưu tư:

 

“Hai năm qua, thế lực Trung Nguyên ngày càng bành trướng. Tiểu hoàng đế e rằng dã tâm mỗi ngày một lớn. Với thực lực hiện nay, chỉ e chúng khó thể chống đỡ.”

 

Phụ hoàng ngai vàng, thì khẽ nhíu đôi mày điểm bạc.

 

“Tiểu hoàng đế gì?”

 

Các đại thần đưa mắt , ai nấy đều cúi đầu, ai dám thốt lên .

 

Chỉ Giác Lặc – thẳng tính – cao giọng:

 

“Khởi bẩm Khả Hãn, hoàng đế Trung Nguyên hồi đáp, mong ... kết .”

 

“Chuyện nực ! Công chúa các bộ tộc đều nơi chốn, kết thế nào ?”

 

Nghe , Giác Lặc khựng một thoáng, chậm rãi tiếp lời:

 

“Người mà tiểu hoàng đế ... hiện vẫn còn trong cung. Là Tam công chúa.”

 

Cả đại điện lặng ngắt như tờ.

 

“Tiểu hoàng đế đó chẳng lẽ , Nhược Tê từng xuất giá?”

 

“Hắn . công chúa thuận lợi hồi hương, phần nhiều là nhờ hoàng đế Trung Nguyên ngầm tay giúp đỡ.”

 

Phụ hoàng trầm ngâm.

 

“Tên hoàng đế đó đoản mệnh, tính khí thất thường, nếu Nhược Tê gả sang... những năm tháng e là...”

 

Giác Lặc thấu nỗi do dự và luyến tiếc trong mắt phụ hoàng, lập tức quỳ xuống, dập đầu lớn tiếng:

 

“Vì đại nghĩa của Thập Lục Bộ, hoàng đế Trung Nguyên tất dám bạc đãi công chúa.”

 

“Xin Khả Hãn minh xét!”

 

Chúng thần lượt quỳ xuống khẩn cầu.

 

****

 

Ý nghĩ hiện thực.

 

Ta tựa tường cung, ngẩng đầu ánh trăng vằng vặc treo lơ lửng giữa trời đêm.

 

Chưa bao giờ ở Trung Nguyên, thấy vầng trăng lạnh lẽo và cô tịch đến .

 

như viên minh châu phương Đông mà Hách Anh từng tặng cho Tô Uyển Nương.

 

Ta thật sự... nỡ rời khỏi Mạc Bắc một nữa.

 

Ta thở dài.

 

Từng tầng suy nghĩ trong lòng cứ nổi lên, chìm xuống, kết tụ nơi đáy tim.

 

Không qua bao lâu, mới cử động đôi chân tê dại, dậy.

 

Ngẩng đầu liếc vầng trăng một cuối, lặng lẽ bước thư phòng của phụ hoàng.

 

11

 

Mẫu hậu sợ hậu cung Trung Nguyên sẽ chịu ủy khuất.

 

Ba ngày ba đêm chợp mắt, tự tay sắm sửa một bảng hồi môn dài dằng dặc, còn đưa theo mấy cung nữ thủ bất phàm.

 

Bà vuốt ve khuôn mặt , nước mắt rơi như mưa, suýt nữa mù cả hai mắt.

 

, tiễn , lẽ chính là từ biệt cuối cùng trong đời mẫu tử.

 

Đoàn đón dâu từ Đại Yến đến chân thành.

 

và Hách Anh... chẳng lẽ thật sự là nghiệt duyên?

 

Bởi đến rước dâu hôm nay, .

 

So với ba năm , vẻ gầy nhiều.

 

“Tam công chúa, mời lên kiệu.”

 

Hắn đưa tay , ánh mắt sắc như ưng, dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhất của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ta-lon-roinang-ga-cho-ta-duoc-khong/4.html.]

 

Ta chỉ liếc nhạt một cái, đáp lời.

 

Tựa cánh tay cung nữ bên cạnh, ngẩng đầu, bước lên kiệu mà hề .

 

Không khí xung quanh tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.

 

Tiếng tù và vang lên một tiếng dài.

 

Xe ngựa “cót két” chuyển bánh, lăn bánh tiến kinh thành.

 

****

 

Đặt chân đến kinh thành, an trí tại hành cung.

 

Ta bình thản quan sát nơi ở mới—trang hoàng xa hoa mà ấm cúng, thậm chí mang theo vài phần phong vị dị tộc.

 

Hiển nhiên, là chuẩn kỹ lưỡng.

 

Hách Anh lặng lẽ theo phía .

 

Ánh mắt , dù trực diện, nhưng thỉnh thoảng trong tầm mắt nghiêng, vẫn cảm nhận rõ ràng.

 

Sau khi đưa hành cung, nhiệm vụ của thành. Thế nhưng hiểu vì , vẫn chịu rời .

 

Cung nữ bên cạnh bước lên , thi lễ:

 

“Hách tướng quân, giờ khuya, công chúa nghỉ ngơi. Xin tướng quân hồi phủ.”

 

Hách Anh như chẳng thấy, đôi mắt đen sâu vẫn chăm chăm dán .

 

Vài giây

 

Hắn đột nhiên quỳ xuống, tung áo vén gối, nửa gối chạm đất.

 

“Ngày Tam công chúa hồi Mạc Bắc, đúng là hôm thê tử của thần – Diệp Tê – mất tích.

 

Lần hộ tống công chúa, thần phát hiện công chúa và nàng nhiều điểm tương đồng…

 

Vi thần thất lễ, xin Tam công chúa cho phép—gỡ khăn trùm mặt.”

 

12

 

Không khí thoáng chốc lặng như tờ.

 

Tĩnh lặng đến mức thể cả tiếng kim rơi xuống đất.

 

Vẻ mặt tỳ nữ đầy giận dữ.

 

“Hách tướng quân to gan! Từ xưa nam nữ khác biệt,

Sao thể để công chúa chúng lộ dung nhan cho kẻ ngoại nam như ngài?”

 

Hách Anh vẫn quỳ, hề nhường bước.

 

“Thần chỉ thỉnh công chúa gỡ khăn trùm mặt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Triều vốn phong tục rộng rãi, hành vi thể gọi là vô lễ.”

 

“Thần từng hai hộ tống công chúa, đến nay từng công chúa lên tiếng.

Dù chỉ là lời với cung nữ, âm thanh cũng nhẹ tựa tiếng muỗi.

 

Công chúa... đang sợ điều gì?”

 

Ta nơi ghế , điềm đạm đáp ánh mắt dò xét .

 

lúc , bên ngoài truyền đến động tĩnh.

 

Lễ quan tất tả chạy , nét mặt mang theo ý :

 

“Tam công chúa, bệ hạ tin hôm nay đến kinh thành, đặc biệt ngự giá đến hành cung thăm hỏi.

Xin công chúa mau sửa soạn nghênh tiếp thánh giá.”

 

Rồi y chợt sững :

 

“Ôi chao! Hách tướng quân, ngài còn ở đây ?”

 

Hách Anh sắc mặt âm trầm, từ từ dậy.

 

Hắn lặng lẽ thật sâu, mới cúi đầu hành lễ, sải bước rời khỏi.

 

Ta lặng im bóng khuất xa.

 

Lễ quan dừng , lập tức cho mời ma ma đến y phục cho .

 

Ta chọn một bộ váy lưu tiên thêu hình “trăm bướm xuyên hoa”,

 

Tỳ nữ vấn tóc cho thành một búi lỏng, soi trong gương đồng—dung nhan thanh tú, khí chất tự nhiên.

 

Tâm trí bay xa.

 

Loading...