ĐỢI TA LỚN RỒI...NÀNG GẢ CHO TA, ĐƯỢC KHÔNG? - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-27 05:13:38
Lượt xem: 683
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiếu niên mặt ánh mắt nóng rực, mỉm hỏi :
“Ta tên Hách Anh, còn ngươi?”
Nụ rạng rỡ , khắc sâu trong lòng lâu.
Vậy mà nay, mới chớp mắt năm năm.
Người mắt vẫn mang kiếm bên hông.
thanh kiếm , còn là để bảo vệ , mà là vì một nữ nhân khác.
Ta lạnh lùng Hách Anh, nhạt:
“Lần cuối chúng gặp , là tại thọ yến của Tĩnh vương phi ba tháng . Hôm tướng quân trò chuyện vui vẻ với đồng liêu, cùng chư tướng nâng chén đối ẩm, duy chỉ dành nổi cho một cái liếc mắt.”
“Hôm nay, cũng nhờ phúc Tô di nương, mới khiến tướng quân liếc một cái.”
Hách Anh hừ lạnh:
“Ta về để nàng mấy lời vô nghĩa .”
“Uyển Nương thế đáng thương, vốn chỉ là một cô nhi nơi nương tựa. Sao nàng ích kỷ đến mức cho nàng một danh phận?”
Nghe đến đây, nhịn bật từ trong lồng ngực:
“Cô nhi?” – thẳng – “Tướng quân hình như quên , cũng là cô nhi.”
4
Thần sắc Hách Anh khựng trong chớp mắt, nhưng lập tức trở về vẻ lạnh lẽo thường ngày.
“ nàng chủ mẫu Hách gia bao năm, vinh hoa phú quý hưởng đủ. Còn Uyển Nương thì ? Vì nàng ích kỷ, nàng chỉ thể thất danh phận, nàng nàng chịu bao nhiêu lời gièm pha nhục nhã ?”
“Là ích kỷ?” – gằn giọng – “Hách Anh, năm xưa là chính ngươi đời chỉ lấy một , là ngươi mà.”
“Phải! Ta từng !” – gắt – “ ? Nếu nàng nửa phần nhu hòa, thấu tình đạt lý như Uyển Nương, thì và nàng đến bước !”
“Sớm nàng độc miệng, cay nghiệt thế , thà từng quen nàng!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Diệp Tê, thật sự nguyện từng đến nàng.”
Gương mặt Hách Anh trầm như nước lạnh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi để câu đó, đạp mạnh cửa bỏ .
Lực lớn đến nỗi mấy tờ giấy án cũng thổi bay rơi lả tả.
Tình phu thê bắt đầu bằng nhất kiến chung tình, nay chỉ còn oán hận và đối chọi.
Ta từng tự hỏi bao nhiêu : Vì thành thế ?
Là từ lúc quen Tô Uyển Nương – vị cô nương tội nghiệp ?
Là từ lúc nhận nàng nha ?
Hay là từ khi chán ghét hiểu thi từ phong nguyệt, giỏi lấy lòng, hành xử mềm mỏng như nàng?
Hay là bởi, lượt bênh vực nàng , mà bỏ mặc ?
Nghĩ lâu, vẫn tìm đáp án.
Ta ngơ ngác cúi nhặt tờ giấy rơi mặt đất.
Trên đó, ba chữ “Hưu Phu Thư” đập thẳng mắt .
Năm năm , vì ở bên Hách Anh, cam nguyện vứt bỏ phận công chúa, mượn tên Hán là Diệp Tê.
Rời xa cha quyến, theo Trung Nguyên.
Hách Anh từng gặp nhân , với bên ngoài, chỉ là một cô nhi vô danh.
Tuổi trẻ yêu đương luôn mãnh liệt mà ngu ngốc.
Chỉ vì một chút tình ý, mà dám vứt bỏ tất cả.
Suốt năm năm, càng nhung nhớ gia đình, càng oán giận sự bội bạc của .
Giờ đây, thứ cuối cùng cũng đến hồi kết.
Ta chăm chú ba chữ , lẩm bẩm:
“Hách Anh, như ngươi mong … Ta thành cho ngươi.”
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ta-lon-roinang-ga-cho-ta-duoc-khong/2.html.]
Kiệu dừng ở cửa của tửu lâu.
Ta vén rèm, đội mũ sa, thản nhiên bước trong.
Trong lâu, tiểu nhị chờ sẵn.
Hắn dẫn lên lầu ba.
Mở cửa phòng, thấy nam nhân đang giữa phòng.
Mũi cay xè, cố nén nước mắt, khẽ gọi:
“A ...”
A gửi thư cho từ một tháng .
Trong thư, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Tê Nhi, hối hận ?”
Đọc xong, nước mắt rơi như mưa.
Ngay cả khi phát hiện Hách Anh ngoại tình, cũng từng .
khi dòng chữ , tim như ai cào xé, đau đến chịu nổi.
Oán hận, uất ức, cam lòng – bao nhiêu cảm xúc cuộn trào, như triều dâng thủy lũ nhấn chìm trong màn đêm tăm tối.
Ta hồi âm cho .
Không bao lâu , nhận bức thư thứ hai:
“Một tháng nữa sẽ đến kinh thành yết kiến hoàng đế Đại Yến. Lúc đó, sẽ đưa về nhà.”
Một tháng – thoáng cái trôi qua.
Huynh trưởng mặt nay càng thêm chững chạc, vững vàng.
Huynh nắm lấy tay , vành mắt đỏ hoe.
Chúng hàn huyên một hồi.
Lúc mới phát hiện, trong rèm còn một nam tử mặc cẩm bào nguyệt sắc.
Người dáng vẻ nhàn nhạt, tóc đen buộc bằng ngọc bạch.
Dù cách một lớp màn, vẫn nhận tướng mạo xuất chúng.
“A , vị là?”
Huynh ngập ngừng, đưa tay giới thiệu:
“Vị là bằng hữu của tại kinh thành – Phó công tử.”
Ta dậy thi lễ, trong lòng thầm suy đoán.
Phó... Nếu nhớ lầm, đó là họ của hoàng thất.
Nam tử màn khẽ gật đầu.
Thấy trời về chiều, bảo nên hồi phủ sớm.
Mà thời gian rời kinh, định đúng đêm Hách Anh đón tân nương.
06
Hai ngày nay, khắp hang cùng ngõ hẻm chốn kinh thành rộ lên hai chuyện lớn.
Một là: Hách phu nhân, vị danh môn hàn phụ nổi tiếng chốn kinh thành, bằng lòng để Hách tướng quân nạp .
Hai là: Tam công chúa xứ Mạc Bắc chuẩn khởi hành hồi hương.
Dù chẳng ai rõ tam công chúa là phương nào, vì xuất hiện ở kinh thành, cũng chẳng rõ vì cớ gì nay đột ngột hồi Mạc Bắc.
lời đồn đoán thì chẳng thiếu.
Không ít còn tự biên tự diễn mấy cuốn truyện tình, rằng công chúa và hoàng thượng, hoặc một vị vương gia nào đó, từng mối duyên sâu sắc.
Ta cầm kéo, cẩn thận tỉa mấy nhánh ngọc lan mặt.
Hỉ Nhi thì ôm lấy một cuốn truyện, lau nước mắt cho :
“Tình nghĩa giữa tam công chúa và Tĩnh Vương thật khiến rơi lệ. Chủ tử, mau đoạn …”