ĐỢI EM QUAY ĐẦU - 10

Cập nhật lúc: 2025-08-05 13:05:56
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh cầm ô bước đến chỗ :

 

“Cô Lê, đưa cô về nhé?”

 

“Khỏi!”

 

“Ừ.”

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Anh nhạt che ô bước màn mưa.

 

Ôi quỷ thần thiên địa ơi, mất mặt c.h.ế.t mà.

 

cứ ngỡ chuyện đến đây là chấm hết.

 

Ai bà bô hứng khởi tiếp tục oanh tạc đợt xem mắt thứ hai.

 

Rồi hai ngày , gọi điện cho .

 

Hôm nữa, Cục Dân Chính mở cửa, chúng đăng ký kết hôn.

 

Kết hôn xong, tháng đầu tiên chúng gặp ba .

 

Tháng thứ hai, công tác.

 

Tháng thứ ba, nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

 

Tính cưới nửa năm gặp bằng đầu ngón tay luôn.

 

Nói thật, cách tận bảy năm trời, nhớ rõ Thẩm Nghiên Chu năm đó trông thế nào.

 

chỉ nghi ngờ vì cái tên.

 

Thế là từng lén hỏi Lê Hạo, nhưng nó bảo mất liên lạc với thầy Thẩm từ lâu lắm .

 

Sau đó dò hỏi ông chồng hờ. Thẩm Nghiễn Chu chỉ dửng dưng đáp:

 

“Trùng tên thôi.”

 

nửa tin nửa .

 

Thẩm Nghiễn Chu năm xưa thẳng là thích , thể cưới , đúng ?

 

Thẳng thắn thì, đợi một suốt bảy năm là chuyện chỉ thể tồn tại phim ảnh.

 

Phim mà, bảy năm chỉ bằng một cái chớp mắt.

 

ngoài đời thực thì đó là hơn 2500 ngày đêm đằng đẵng.

 

Cho nên cho rằng Thẩm Nghiễn Chu mặt đây thể nào là thầy Thẩm năm .

 

vẫn luôn nghĩ như .

 

Nếu yêu ngốc nghếch lặng lẽ đợi suốt bảy năm, cưới về còn im như thóc chịu thì…

 

Thì chắc chắn, trăm phần trăm, tiuyệt đối sẽ tẩn cho tên ngốc một trận nhớ đời!

 

Thế nên nếu các bạn thấy bác sĩ Thẩm mặt mũi bầm dập thì cũng đừng ngạc nhiên.

 

Chính là Lê Lê đây tay đấy.

 

Bởi vì bác sĩ Thẩm, thực sự đợi bảy năm.

 

4. Ngoại truyện của Thẩm Nghiễn Chu

 

Có một , mời đến giảng bài cho sinh viên của một trường đại học.

 

Sắp hết giờ học, một trai dậy hỏi :

 

“Giáo sư Thẩm, còn một chút thời gian em xin phép hỏi thầy một chuyện ngoài lề ạ?”

 

đặt sách giáo trình xuống, gật đầu:

 

“Được.”

 

“Thầy thực sự chờ cô nhà bảy năm ạ? Bảy năm đó thầy sống kiểu gì?”

 

gật đầu:

 

“Thật thì, bảy năm cũng chính xác lắm.”

 

“Bởi vì sáu năm rưỡi dụ giấy đăng ký kết hôn .”

 

Cả giảng đường xôn xao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doi-em-quay-dau/10.html.]

đẩy gọng kính, tiếp:

 

“Với , chờ đợi là việc gì đó quá khổ sở chán nản. Có lẽ quen nghiên cứu y học nên tính kiên nhẫn của cũng hơn bình thường.”

 

“Bảy năm đó, cống hiến cho khoa học, từ từ đợi cô trở về. Không thể tính là khó khăn quá mức cho phép.”

 

“Nói thật, chính bản cũng chắc đợi .”

 

“Bởi vì giữa chúng quá nhiều thứ chắc chắn. thể khẳng định một điều: khi cô xuất hiện, từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với bất kì một ai.”

 

“Kỳ thực, lúc tin cô sưng cả mắt bỏ nước ngoài, hối hận . Tuy nhiên của năm chẳng thể cho cô những gì cô . Đến cơm ăn áo mặc nuôi còn là cả một vấn đề.”

 

“Có lẽ đó chỉ là một phút xao xuyến yếu lòng của cô , nhưng vì thoáng chốc mà rung động suốt bao năm.”

 

Lại một bạn nữ hỏi:

 

“Giáo sư, thì tính hai bỏ lỡ bảy năm, hề nền tảng tình cảm còn gì?”

 

cất giáo trình túi, đáp:

 

nền tảng tình cảm gì sất. Cho nên khi về một nhà chúng mới bắt đầu yêu .”

 

khuyến khích các em học theo nhé.”

 

“Thế sự vô thường, bảy năm thể đổi quá nhiều thứ.”

 

“Trường hợp của chẳng qua là may mắn, bảy năm tái ngộ mà cô thành vợ .”

 

Vẫn còn sinh viên hỏi tiếp, mỉm lịch sự từ chối.

 

Bởi vì thấy Lê Lê đang bế con gái đợi ngoài giảng đường.

 

“Vợ đợi về nấu cơm , tan học thôi.”

 

đón lấy con gái từ tay Lê Lê, khuôn mặt tròn xoe của con bé lập tức dán sát .

 

Con bé bấu chặt một bên mặt , gặm dùng cái tay nhỏ xíu còn chọc má bên .

 

Lê Lê khoác tay , hớn hở hỏi:

 

“Vừa nãy giảng gì đấy?”

 

Một sinh viên ngang qua nhanh nhảu đáp lời:

 

“Cô ơi! Giáo sư đang kể chuyện đợi cô bảy năm đó ạ!”

 

Lê Lê bèn thuận miệng :

 

“Các em đừng học theo giáo sư nha, kẻo ăn đòn đấy!”

 

Sinh viên ngạc nhiên:

 

“Dạ? Giáo sư đánh ạ?”

 

Lê Lê lườm một cái:

 

“Cô đánh, cô quân lính hành hạ giáo sư của các em.”

 

“Thấy ? Đang gặm nè.”

 

gật đầu, khoác vai Lê Lê rời .

 

Đến hành lang vắng , Lê Lê chọc chọc eo , ngâm từng tiếng:

 

“Thầy Thẩm thấy đúng nhỉ?”

 

Vợ thì chỉ đúng chứ còn gì nữa, dấu răng eo vẫn còn nguyên đây .

 

“Aaa…i …aa…”

 

Cục cưng nhỏ trong lòng ôm lấy mặt , chảy nước miếng.

 

Lê Lê khanh khách:

 

“Ha ha ha, con gái bảo đúng đấy!”

 

Thì đúng .

 

Cả cuộc đời , hai con họ gì cũng đều đúng cả.

 

cam tâm tình nguyện.

 

(HẾT)

 

Loading...