ĐÔI BÔNG TAI HOA TRÀ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:42:50
Lượt xem: 427

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Câu dứt, rẽ qua cầu thang, thấy — bụng to, tay xách túi trứng gà, bên cạnh là chị .

 

Mẹ đỏ mắt từ đầu đến chân:

 

“Nhị Muội, con gầy nhiều quá…”

 

Còn chị thì chằm chằm chiếc váy hồng của , ánh mắt đầy ghen tị.

 

Bác gái mời con họ nhà, lau nước mắt cảm ơn bà chăm sóc .

 

Chị thì lượn khắp phòng, sờ chỗ ngó chỗ , còn mở tủ áo xem.

 

Giọng đầy ghen ghét:

 

“Phòng đây chẳng của Gia Văn ?”

 

“Giờ tạm để em ở vài ngày.”

 

Chị từ đầu đến chân, lệnh:

 

“Cởi váy , để chị mặc thử.”

 

Chị luôn quen cướp đồ của như thể đó là điều đương nhiên.

 

, trong bỗng trỗi dậy một ý niệm phản kháng:

 

“Chị mặc .”

 

Chiếc váy đó tuy bác gái cố ý mua lớn hơn một cỡ, nhưng chị lớn hơn ba tuổi, chắc chắn mặc .

 

Chị đưa tay kéo khóa váy :

 

“Không thử !”

 

giãy giụa: “Chị mặc , đừng kéo rách của em!”

 

Đang giằng co thì cửa phòng bật mở.

 

Anh Gia Văn đó, mặt lạnh tanh như ngày đầu gặp, chị :

 

“Ra ngoài , đừng động đồ trong phòng .”

 

Chị thấy , liền ngoan ngoãn như chuột thấy mèo.

 

Anh tới, kéo khóa lưng , giọng dịu hơn:

 

“Trên bàn quyển truyện tranh mượn cho em, .”

 

Mẹ tìm một cơ hội lén phòng.

 

Bà nắm tay , nước mắt chảy ròng:

 

“Là của … để con chịu khổ.”

 

vội lắc đầu: “Không ạ, bác gái và các đối xử với con .”

 

Mẹ lau nước mắt, thẳng mắt :

 

“Nhị Muội, dạo nhà máy của bác cả và bác gái phát lương ?”

 

Tim khựng , khẽ lắc đầu: “Con… con .”

 

Mẹ thở dài:

 

“Quả nhiên họ vẫn đề phòng con.”

 

Bác gái nấu hết tám cân tôm, còn đặc biệt để riêng một đĩa cay đặt mặt .

 

Chị thì gắp lia lịa, ăn cả tôm lẫn đầu tôm, chẳng chừa cho ai.

 

Anh hai Gia Vũ sốt ruột, ăn dùng đũa gắp thêm bát :

 

“Ăn kiểu gì , như mèo l.i.ế.m hạt cơm , ăn nhanh lên!”

 

Mẹ vội xen :

 

“Nó ở nhà cũng thế đấy, chậm chạp, nhỏ mọn. Đừng để ý đến nó.”

 

Anh hai cau mày:

 

“Em là em gái , để ý ?”

 

Có lẽ chị ghen tị, hừ lạnh một tiếng:

 

“Nó là em ruột , hôm nay chúng đến để đón nó về.”

 

Lỡ lời, vội chữa:

 

“Lần tới hai việc chính.”

 

“Sắp đến mùa gặt , bụng to nên bất tiện, cho Nhị Muội về giúp một tay.”

 

Anh cả Gia Văn nhíu mày:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-bong-tai-hoa-tra/chuong-5.html.]

“Em mới sáu tuổi, việc gì?”

 

Mẹ :

 

“Cháu ơi, ở quê sáu tuổi khối việc .”

 

“Gặt lúa, phơi thóc, cấy mạ, nấu cơm, hái rau – việc nào nó cũng cả.”

 

Bác gái nở nụ gượng:

 

“Tốt quá nhỉ.”

 

“Nhị Muội, về nhà thì nhớ chăm chỉ giúp , chăm ở cữ, đến năm học mới thì chịu khó học hành, lo cho em trai…”

 

“Còn nghỉ hè nghỉ đông, sang đây chơi nhé.”

 

Dưới gầm bàn, siết chặt hai tay.

 

Mẹ càng lúc càng khó chịu, sắc mặt cũng đổi:

 

“Chị dâu, em chỉ định cho con bé về giúp chút việc mùa gặt, xong vẫn nhà chị ở mà.”

 

Bác gái bật , giọng châm chọc:

 

“Cô xem là cái gì ?”

 

“Con bé ở nhà , hôm nay gọi về gặt lúa, mai bảo về hầu cô ở cữ, chẳng khác nào bỏ tiền nuôi giùm cho nhà cô ?”

 

Bà gõ trán :

 

“Trên đầu khắc bốn chữ Quan Âm Bồ Tát chắc?”

 

vốn định nuôi thêm trẻ con, cô mà giở trò thế , thì hôm nay cứ dắt nó , đừng gửi nữa.”

 

Mẹ sang bác cả, ánh mắt van nài.

 

Bác cả gãi đầu:

 

“Em đấy, trong nhà chuyện gì cũng do chị dâu em quyết.”

 

Mẹ lộ rõ thất vọng, cố nặn nụ :

 

“Vậy thôi, chuyện đồng bọn em tự xoay xở.”

 

“Thật em đến còn vì chuyện khác — vụ gặt cày ruộng bón phân, mà em với Hồ Lương chẳng còn đồng nào, nên hỏi mượn ít tiền.”

 

Chuyện vốn chẳng lạ.

 

Bố sĩ diện, những việc cúi đầu vay tiền, ông luôn sai .

 

Bác gái sa sầm mặt:

 

“Nhà máy nợ lương mãi, với chồng cũng chẳng đồng nào.”

 

Mẹ vội vàng :

 

chẳng dạo gần đây bên chị mới phát lương ?”

 

Ngay lập tức, ánh mắt của bác gái và hai đều dồn về phía .

 

hoảng hốt giải thích:

 

“Không con , con… con gì cả.”

 

Mẹ bắt đầu lau nước mắt, kể khổ đủ điều: rằng để sinh đứa con trai bà vất vả , rằng trong nhà khó khăn thế nào, kể một chăm sóc bà nội khổ sở, vụng dại, chẳng may mắn như bác gái khi cưới chồng như bác cả…

 

Giống hệt bao đến vay tiền đây, cuối cùng vẫn là bà thúc giục :

 

“Nhị Muội, con giúp xin bác mà.”

 

“Nếu vay , vụ lúa chẳng gieo , đến lúc em trai con đời thì cả nhà lấy gì mà ăn.”

 

Trước đây hiểu chuyện, cũng chẳng dám cãi lời .

 

hổ đỏ bừng cả mặt, vẫn sẽ rụt rè lời mà năn nỉ bác cả và bác gái.

 

 

Tại lúc nào cũng là chịu cảnh nhục nhã ?

 

Em trai ăn thì liên quan gì đến chứ.

 

mím chặt môi, im lặng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Mẹ bực , vặn tay :

 

“Nói ! Con chứ!”

 

Anh hai Gia Vũ lập tức kéo , chắn :

 

“Sao bà vặn tay em ? Cánh tay em vẫn lành, bà thấy ?”

 

Mẹ thương vì giữ túi tiền của bác gái thì tỏ thương cảm, càm ràm.

 

 

Loading...