ĐÔI BÔNG TAI HOA TRÀ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:42:49
Lượt xem: 452

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền bác cho, coi là của , chẳng dám tiêu.

 

Một lúc , dúi tay một cây kẹo mút, nhỏ:

 

“Anh mời, nhưng đừng giặt giày cho bọn nữa nhé!”

 

Anh cả Gia Văn liếc xéo một cái, hai lập tức ôm chặt túi tiền:

 

“Anh tiền riêng , đừng hòng lấy của em.”

 

Vì tự ý giặt giày khiến hai vui, đêm đó ngủ chẳng yên.

 

Trong cơn mơ màng, thấy tiếng sột soạt.

 

Ánh trăng yếu ớt, mở mắt thì thấy cửa sổ phòng khách mở toang.

 

Rõ ràng khi ngủ đóng kỹ mà.

 

Nhìn kỹ hơn, một bóng nhỏ thó đang lén ở cửa, tay với nắm chốt.

 

run run gọi thử:

 

“Anh hai…?”

 

lúc đó, mây đen tản , ánh trăng hắt xuống, và thấy rõ khuôn mặt xa lạ —

 

Hắn đang cầm chiếc túi của bác gái!

 

Là trộm!

 

Khoảnh khắc chẳng kịp nghĩ gì, bật dậy khỏi sofa, lao đến nắm chặt lấy chiếc túi, hét toáng lên:

 

“Cướp! Cướp! Bắt trộm!”

 

Ổ khóa mở, nhưng vẫn ghì chặt buông.

 

Tên trộm tức giận rút dao, rạch mạnh một nhát cánh tay .

 

Đau!

 

Máu phun ướt cả áo, song vẫn chịu thả.

 

Hắn giận dữ giơ d.a.o định đâm, thì cửa phòng ngủ chính bật mở, bác cả lao quát:

 

“Dám động cháu tao, tao g.i.ế.c mày!”

 

Tên trộm buông túi, co giò bỏ chạy.

 

Bác cả và hai Gia Vũ hét lớn đuổi theo, cả Gia Văn thì kéo dậy, dùng vỏ gối ép lên vết thương đang chảy máu, chạy tìm hộp thuốc.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Bác gái hốt hoảng chạy , thấy tay m.á.u be bét liền nổi giận:

 

“Đầu óc con sốt hả? Tên đó d.a.o mà dám giằng co với nó ?”

 

“Muốn c.h.ế.t sớm ?”

 

Lúc chẳng kịp sợ, nhưng giờ run rẩy.

 

ôm chặt chiếc túi, hai tay dâng lên cho bác gái, cố gượng :

 

“Bác ơi, bác xem , tiền… còn đủ ?”

 

Bác gái sững , mở túi , “Tiền còn nguyên.”

 

Cả như nhũn , thở phào:

 

“Thế thì quá…”

 

Ba tháng lương vất vả mới trả, nếu mất , chẳng bác và bác cả sẽ buồn đến mức nào.

 

Bác gái quát thật dữ:

 

“Lần đừng ngu ngốc như thế nữa! Thân chặn nổi d.a.o chắc? Nếu xuống tay thật, giờ con còn mạng ?”

 

Bà nhận hộp t.h.u.ố.c từ Gia Văn, cẩn thận băng bó cho .

 

Tầng vang lên tiếng huyên náo — trong khu tập thể hợp sức bắt tên trộm.

 

Anh Gia Văn chạy xuống hóng chuyện.

 

và bác gái cửa sổ , thấy chen giữa đám đông, tức giận đá tên trộm hai cái.

 

Không lâu , cảnh sát đến, dẫn — mặt mũi đầy m.á.u bầm.

 

Họ gọi bác cả và những giúp bắt trộm xuống ghi lời khai.

 

Dưới sân vẫn ồn ào bàn tán, bác gái gọi hai lên ngủ, còn định chui lên sofa thì bà kéo tay:

 

“Bác cả con chừng nào về, tối nay ngủ với bác nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doi-bong-tai-hoa-tra/chuong-4.html.]

 

Giường của bác gái nệm lò xo, mềm như bông.

 

Đêm mơ một giấc mơ thật hóa thành nàng công chúa hạt đậu, chiếc giường mềm như mây.

 

Cô hầu hỏi :

 

“Công chúa, hạt đậu ở ?”

 

lăn sang trái sang , dùng từng tấc da cảm nhận, nhưng mãi chẳng tìm thấy cái hạt bé xíu đó. lo đến toát mồ hôi, giật tỉnh dậy.

 

Ánh nắng sớm chiếu lên đôi chân gầy gò, đen nhẻm của .

 

Ồ…

 

Thì nàng công chúa trong mơ — chỉ là hàng giả.

 

Bác gái chuẩn xong bữa sáng.

 

Anh cả Gia Văn ăn hết trứng rán của mà vẫn no, vội đẩy đĩa của qua:

 

“Em no , ăn .”

 

Anh chẳng khách sáo, gắp ngay.

 

Bác cả mắng:

 

“Nhị Muội tối qua hoảng sợ, con còn giành trứng của nó ?”

 

Anh nhai ú ớ:

 

“Không ăn công , tối nay để em ngủ phòng con, con qua ngủ chung với Gia Vũ.”

 

Anh hai Gia Vũ trợn tròn mắt:

 

“Anh cái gì? Anh hỏi ý em hả?”

 

Anh cả nuốt trứng, sang : “Giờ đồng ý ?”

 

Anh hai há miệng, sang cầu cứu bác gái: “Mẹ, …”

 

Bác gái lườm:

 

“Kêu gì? Không đồng ý thì tự mà .”

 

Anh hai dám, cúi đầu, lí nhí:

 

“Được … Dù em cũng nên ngủ phòng khách, lỡ trộm thì .”

 

Anh cả học giỏi nhất khối, là “đỉnh của chuỗi thức ăn” trong nhà.

 

Anh hai thì thường chép bài của cả, nên chẳng dám trái ý.

 

Sau vụ trộm vài hôm, hai nghỉ hè.

 

Bác gái dắt họ mua đồ mùa hè, chỉ chọn qua loa hai cái áo phông.

 

khi đến lượt , bà tỉ mỉ chọn cho một chiếc váy, còn mặc cả nửa tiếng chỉ để giảm hai đồng.

 

Chiếc váy giá mười tám tệ, dám nhận, chỉ thấy sợ hãi.

 

Bác gái trừng mắt:

 

“Con gái thì dáng vẻ của con gái, ngày nào cũng mặc đồ cũ rộng thùng thình của chị con, trông như đang diễn tuồng.”

 

“Người nhà máy mà thấy, mất mặt bác lắm.”

 

Anh hai khen mặc , bà chủ tiệm cũng :

 

“Cứ mặc luôn bộ , trông xinh lắm, đáng công cháu trả giá lâu .”

 

Bác gái phủ nhận rằng con bà, còn cũng giải thích.

 

Khoảnh khắc , trong lòng dâng lên một niềm mong mỏi thầm kín — giá mà bác thật sự là thì bao.

 

sẽ thêm hai như .

 

Đó là chiếc váy công chúa đầu tiên, cũng là duy nhất thuộc về riêng .

 

Gió mùa hè nóng hổi lướt qua đôi chân trần, thổi tung vạt váy hồng, cũng thổi trái tim nhỏ bé của bay bổng trong hạnh phúc mơ hồ.

 

Bác gái hào phóng từng , mua hẳn tám cân tôm hùm đất, bảo tối nay cho cả nhà ăn thỏa thích.

 

Anh hai reo lên: “Phải cho thật nhiều ớt nhé!”

 

Anh cả thì : “Để riêng phần cay cho Nhị Muội.”

 

: “Không ạ, nếu cay thì em uống thêm nước.”

 

 

Loading...