ĐÔI BÔNG TAI HOA TRÀ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-10-15 14:42:55
Lượt xem: 352

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bác gái móc tai, giả vờ ngạc nhiên:

 

“Ơ kìa, lúc cầu xin giữ con ở , gọi dễ như thế?”

 

“Sao hồi đó còn giả vờ cứng đầu thế hả?”

 

lắc đầu liên tục như trống bỏi, nhỏ giọng:

 

“Bố… !”

 

Mắt bác gái đỏ hoe, bác cả thì rơi nước mắt:

 

“Tốt… lắm.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ông xoa đầu ngừng:

 

“Con gái ngoan.”

 

“Bố luôn ước một đứa con gái. Hồi con m.a.n.g t.h.a.i sinh đôi, bố còn hy vọng là song sinh trai gái.”

 

“Không ngờ hai thằng con trai, bố cực bao nhiêu.”

 

ôm lấy tay họ, nhoẻn :

 

“Mẹ ơi, con sẽ mua dây chuyền vàng cho .”

 

“Bố ơi, con sẽ mua rượu Mao Đài cho bố uống.”

 

Bác cả tít mắt:

 

“Tốt, Mao Đài ngon! Con gái đúng là tuyệt nhất!”

 

Bác gái bật :

 

“Dây chuyền vàng thì , nhưng với cái miệng vẽ bánh của con, chắc nhà khỏi sợ đói .”

 

Miệng bà thì cứng, tim mềm.

 

Về đến nhà, bà tự tay bày một bàn ăn thịnh soạn.

 

Anh hai trố mắt:

 

“Mẹ, ăn bữa xong chắc nhà phá sản mất?”

 

“Xì! Hôm nay là ngày vui lớn, em con ghi tên trong sổ hộ khẩu, quan trọng chẳng khác gì ngày sinh cả, năng cho cẩn thận.”

 

uống một ngụm Sprite, gọi một tiếng “bố”, một tiếng “”, gọi “ cả”, “ hai”, mơ một giấc mơ thật dài.

 

Trong mơ, chiếc giường lớn mềm mại, lăn một vòng, liền chạm hạt đậu nhỏ cộm nệm.

 

Những tỳ nữ quanh đó đồng loạt reo lên:

 

“Công chúa! Cuối cùng chúng tìm công chúa thật !”

 

 

Bác gái quả nhiên hiểu rõ Hồ Lương – ba ruột .

 

Chẳng bao lâu, ông mò tới, la hét om sòm đòi mang về.

 

“Nó là con tao, tụi bây nuôi mấy năm mà đòi chiếm luôn, ở chuyện đó!”

 

“Chẳng qua tụi bây thấy tiền ít, , ba vạn chia đôi, một vạn rưỡi cho mỗi bên, thế là chứ gì?”

 

Bác gái chống nạnh quát:

 

“Bà đây một xu cũng cần, chỉ cần đứa con gái !”

 

Ông vượt qua bác gái, trừng mắt :

 

“Đừng tưởng họ với mày thật, họ nuôi mày chỉ để sai vặt, vài năm nữa gả còn tiền sính lễ.”

 

“Con gái ngoài kế hoạch, mày nghĩ họ dám tốn tiền hộ khẩu cho mày chắc?”

 

phòng, lấy sổ hộ khẩu , dằn mạnh mặt ông :

 

“Bố xong hộ khẩu cho .”

 

Hồ Lương sững , lật qua lật xem mãi.

 

chỉ dòng chữ:

 

“Chú , cho kỹ nhé.”

 

“Hồ Văn Nhân — đó là tên của !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-bong-tai-hoa-tra/chuong-10.html.]

Có lẽ chuyện sổ hộ khẩu kích động, hoặc cũng vì gọi ông là “chú”, Hồ Lương nổi giận đùng đùng, giơ tay định tát :

 

“Con ranh , mày gọi tao là gì cơ?”

 

“Chúng mày điên hết , tiền nộp phạt hộ khẩu cho nó mà tiền cho tao đưa Diệu Tổ khám bệnh!”

 

Bác cả lập tức chắn mặt :

 

“Bây giờ Văn Nhân là con gái , phép đ.á.n.h nó.”

 

Hai cũng bước chắn.

 

Anh cả nhạt:

 

“Chú ơi, em gái cháu gọi chú là chú — gì sai ?”

 

“Hồi đó chính chú là cần em , giờ nổi nóng gì?”

 

“Hay chỉ cần ở trong bát khác, dù là đồ dơ chú cũng thấy thơm?”

 

Hồ Lương tức đến hoa cả mắt.

 

thì chứ — ông xưa nay chỉ bắt nạt kẻ yếu, gặp cứng rắn là rụt cổ.

 

Anh cả, hai đều cao hơn mét bảy, đặc biệt hai vốn là học sinh thể thao, cơ bắp săn chắc.

 

Còn bác cả thì vóc dáng rắn rỏi.

 

Kẻ chỉ hùng hổ ngoài miệng như Hồ Lương đối thủ, chỉ đành hậm hực bỏ .

 

Trước khi , ông vẫn còn ngoái buông câu cay độc:

 

“Bỏ cả đống tiền nộp phạt hộ khẩu, hai mất việc, để xem sống thế nào!”

 

Phải .

 

Cuộc đời vốn tàn nhẫn, bao giờ thương xót chỉ vì bố em hiền lành.

 

Gánh nặng nuôi ba đứa trẻ đè nặng vai, bố (bác cả và bác gái) cố gắng tìm đường mưu sinh.

 

Bố xin việc bốc vác cho một siêu thị.

 

Giờ dài, công việc nặng nhọc, chẳng bao lâu vai và lưng ông dán đầy cao dán.

 

Một hôm, ông tắm xong nhờ dán giúp, bờ vai đỏ ửng sưng tấy của ông, bật .

 

Ông mỉm an ủi:

 

“Khóc gì thế, thôi chứ đau .”

 

Vừa lúc , chợ về.

 

Gần đây bà chọn mua đồ buổi tối, khi các hàng rau sắp dọn, giá rẻ hơn, tiết kiệm ít tiền.

 

Thấy bố đang dỗ dành , bà nửa đùa nửa mỉa:

 

“Ôi kìa, mặt con gái còn tỏ mạnh mẽ ? Tối qua ai là năn nỉ xoa bóp hộ?”

 

“Phải cho nó thấy bố nó cực khổ thế nào, thì nó quên mất lời hứa mua Mao Đài cho đấy.”

 

chỉ dựa đồng lương bốc vác của bố thì nuôi cả nhà năm miệng ăn vẫn quá vất vả, nên bắt đầu tính chuyện ăn.

 

Cân nhắc mãi, bà quyết định mở một phòng đ.á.n.h mạt chược.

 

Thời đa phần vẫn đ.á.n.h bằng tay, máy tự động.

 

Mẹ mượn tiền hai , dùng căn nhà mặt phố bỏ trống của ông ngoại, mua bốn bàn mạt chược điện.

 

Phòng chia hai phiên — buổi chiều và buổi tối.

 

Mỗi bàn, mỗi phiên thu “tiền nước” hai mươi tệ.

 

Đám họ hàng quê đều há hốc mồm:

 

“Đánh một ván mạt chược mà thu những 5 tệ, ai rảnh mà ?”

 

“Vợ của Hồ Thiện chắc chắn lỗ vốn thôi, mua bốn cái bàn điện còn thuê mặt bằng, tốn kém thế cơ mà.”

 

Thật bố cũng tán thành.

 

Ông vốn ghét cờ bạc, cho rằng mở quán mạt chược chẳng khác nào dây dưa với trò đỏ đen, việc đắn.

 

Mẹ chống nạnh cãi :

 

“Giờ cơm còn chẳng đủ ăn, còn lo cao sang cái gì! chẳng cần đạo đức kiểu đó, chỉ nuôi ba đứa con no bụng .”

 

 

Loading...