Đôi Bà Cháu Mặt Dày Ăn Vạ Tôi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-11 01:37:26
Lượt xem: 186
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
Cập nhật lúc: 2025-04-11 01:37:26
Lượt xem: 186
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
14
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì bà ta đã nhìn tôi đầy cảnh giác:
“Sao, chuyện mình làm rồi còn không cho người khác nói à? Hay là cô còn muốn bỏ độc tôi?”
Tôi cười lạnh, nhìn chằm chằm vào chân bà ta, cái chân bị thương vì ngã khi thay bóng đèn, rồi chế giễu:
“Không có ạ, miệng mọc trên người bà, bà thích nói gì thì nói. Tôi chỉ thấy thương bà thôi. Ngã đau thế này mà con trai cũng không đến thăm. Bà Vương, tôi nhớ bà nằm viện cũng hai ngày rồi nhỉ? Từ thành phố về đây chỉ mất nửa tiếng thôi mà, sao con trai bà vẫn chưa đến thăm bà?”
“Mày! Cái con ranh này, chuyện nhà tao không đến lượt mày quản!”
Bà Vương tức giận hét lên.
Tôi cười lắc đầu:
“Miệng mọc trên người tôi, bà muốn quản cũng không được. Còn nói gì mà đứa cháu bảo bối, buồn cười c.h.ế.t mất. Tự lừa mình dối người thôi!”
Nói xong, tôi không thèm quay đầu lại, dẫn mẹ về nhà, để bà Vương một mình ở phòng bệnh tức giận chửi rủa.
Trên đường về làng, mấy bà cô thích buôn chuyện xì xào bàn tán về chúng tôi.
Mẹ tôi có chút xấu hổ cúi đầu, tôi ôm lấy mẹ, cố tình nói lớn:
“Mẹ ơi, con mua nhà ở thành phố cho mẹ và bố rồi, căn hộ riêng biệt. Sau Tết mình chuyển lên ở, đỡ phải ở làng nghe mấy lời đàm tiếu nhảm nhí. Không có bản lĩnh mà lại chỉ thích đi tọc mạch chuyện người khác.”
Mấy bà cô bị nói móc thì im bặt, nhưng vẫn nhỏ giọng chửi rủa:
“Xí, có tiền thì giỏi à? Đồ lòng lang dạ sói, sớm muộn cũng c.h.ế.t cả nhà!”
Tôi phát hiện ra mấy bà cô trong làng rất thú vị. Nhà ai có chuyện gì cũng phải xía miệng vào.
Nhà người ta sống tốt thì họ nguyền rủa, sống không tốt thì họ cười chê, sống bình thường thì họ nói móc.
Tôi không để ý, tiếp tục nói:
“Người làm trời nhìn, mẹ cứ đợi đi, tối nay chắc kết quả kiểm nghiệm sẽ có thôi, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho chúng ta!”
Về đến nhà, tôi đỡ mẹ lên giường. Tôi và bố thì đi mua đồ ăn về nấu cơm.
Mẹ tôi không ngồi yên được, chống gậy ra sân phơi đồ Tết. Tôi và bố không ngăn được mẹ nên đành để bà làm.
Bận rộn cả buổi chiều, bữa cơm tất niên cuối cùng cũng xong.
Tôi và bố mỗi người làm sáu món, bày đầy ắp cả bàn, lại còn mở nước ngọt, bật ti vi. Chương trình Gala cuối năm vừa bắt đầu.
Đỡ mẹ ngồi xuống, cả nhà chúng tôi vui vẻ quây quần bên mâm cơm tất niên.
Miếng cơm đầu tiên còn chưa kịp đưa vào miệng thì ngoài cửa lại có tiếng gõ.
15
Vừa nghe tiếng chân rầm rầm ngoài ngõ, tôi biết ngay lại là nhà bà Chu. Lần này, khí thế của họ còn dữ dội hơn lần trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doi-ba-chau-mat-day-an-va-toi/chuong-6.html.]
Rút kinh nghiệm, tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước. Đeo chiếc camera dạng vòng cổ mới mua, tôi đăng nhập vào tài khoản phụ rồi bật livestream. Tiêu đề được đặt giật gân hết mức:
“Drama chấn động ngày Tết ở quê – vào xem ngay kẻo lỡ!”
Tôi vừa rút điện thoại định gọi cảnh sát thì nhận được tin nhắn từ anh cảnh sát phụ trách vụ việc:
【Kết quả kiểm nghiệm có rồi, lát nữa tôi sẽ mang qua cho các cô.】
【Vâng ạ, phiền anh đến nhanh giúp em, anh Chu lại đến nhà em gây rối nữa rồi.】
Gửi xong tin nhắn, tôi tắt màn hình, đi ra mở cửa.
Chu Lập Nghiệp không nói không rằng, xông thẳng vào và tát tôi một cái như trời giáng. Tôi không kịp né, đầu lệch sang một bên, đau điếng người.
Chưa hả giận, hắn còn định đánh tiếp nhưng tôi lập tức quát lớn:
“Muốn ăn Tết trong đồn à, anh Chu?”
Hắn khựng lại, nhưng vẫn chỉ tay vào mặt tôi chửi rủa:
“Đồ con rùa! Hại con tao chưa đủ, còn phá luôn cái sòng bạc của tao! Hôm nay mày tính giải quyết sao đây?!”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Chuyện đó anh cứ hỏi cảnh sát. Nếu họ nói tôi sai, tôi đền.”
Tôi quay người định vào trong nhà thì bị hắn kéo tay giật lại.
Bố mẹ tôi đứng bên trong, lo lắng nhìn ra nhưng không dám bước tới vì sợ làm hỏng chuyện. Tôi ra hiệu bằng mắt bảo họ cứ yên tâm.
Chu Lập Nghiệp gào lên:
“Cái sòng bạc để sau tính! Bây giờ con trai tao đang sốt mấy ngày nay, uống thuốc không khỏi. Mày phải chịu trách nhiệm!”
Tôi cạn lời:
“Cảnh sát vừa nhắn, kết quả kiểm nghiệm đã có. Họ nói đồ ăn vặt của tôi hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, bệnh của con anh không liên quan gì đến tôi cả.”
“Không thể nào! Rõ ràng mày ép con tao ăn đồ trên tàu cao tốc, nên nó mới bệnh! Nó và mẹ nó kể hết cho tao rồi, đừng hòng chối!”
Tôi bật cười, lấy điện thoại mở video quay cảnh trên tàu cao tốc cho hắn xem:
“Đây, tận mắt nhìn, tận tai nghe. Anh tự xem đi.”
Xem xong video, mặt hắn vẫn dày:
“Tao không cần biết! Dù sao nó là bị bệnh sau khi ăn đồ của mày thì mày phải đền tiền! Không thì tao đập nát nhà mày luôn!”
Hắn vừa định động tay thì cảnh sát đã ập đến, khống chế ngay tại chỗ.
Một anh cảnh sát đưa kết quả kiểm nghiệm cho tôi. Rõ ràng ghi rằng đồ ăn tôi cho Chu Hùng hoàn toàn an toàn, không chứa bất kỳ
chất độc hại nào.
Tôi giơ thẳng tờ giấy trước camera vòng cổ để cư dân mạng đang xem livestream nhìn rõ.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.