Đôi Bà Cháu Mặt Dày Ăn Vạ Tôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-11 01:34:52
Lượt xem: 339

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ tức giận bỏ đi, để lại hóa đơn thanh toán cho bà Chu ra quầy lễ tân nộp tiền.

 

Bà Chu không vui:

 

“Chắc chắn máy móc bệnh viện các người có vấn đề, đến cả bệnh của cháu tôi cũng không khám ra. Tại sao tôi lại phải trả tiền!”

 

Nói xong, bà ta định bỏ đi nhưng bị cảnh sát và y tá ở quầy lễ tân chặn lại. Thấy không đi được, bà ta ngồi xuống sảnh khóc lóc, làm náo loạn đến mức khiến cả viện trưởng phải ra mặt.

 

Sau khi hiểu rõ sự tình, viện trưởng đã kiên nhẫn giải thích, đảm bảo kết quả kiểm tra là chính xác.

 

Cảnh sát và các nhân viên khác cũng khuyên nhủ bà ta, nhưng mặc kệ người khác nói thế nào, bà ta vẫn một mực khẳng định kết quả kiểm tra có vấn đề.

 

Đến khi trời gần tối, Chu Hùng tiến lên kéo tay áo bà ta, kêu đói, đòi ăn kem, bà ta mới chịu nhả ra:

 

“Nếu không phải cháu tôi đói, tôi đã không đi rồi! Muốn tôi trả tiền cũng được, nhưng tôi chỉ có năm trăm tệ, nhiều hơn thì tôi không có. Dù sao cũng liên quan đến con nhỏ kia, thiếu bao nhiêu các người đi mà đòi nó!”

 

6

 

Tất nhiên tôi không chịu rồi. Cảnh sát đã nói rõ: không có vấn đề gì thì bà ta phải tự bỏ tiền túi ra.

 

Bà ta ném tiền xuống rồi định đi, tôi giữ bà ta lại, yêu cầu cảnh sát giải quyết cho rõ ràng.

 

Cảnh sát bị cái mớ bòng bong này làm phiền mất cả buổi chiều, đầu óc có phần căng thẳng.

 

Anh ta khuyên tôi:

 

“Hay là cô bé cứ trả trước đi. Đợi có kết quả kiểm nghiệm thực phẩm, nếu cô không có vấn đề gì thì tôi sẽ bảo bà cụ bồi thường lại cho cô. Chứ cứ kéo dài thế này cũng không phải là cách.”

 

Tôi gật đầu, chuyện này đúng là đã tốn kha khá thời gian.

 

Tôi ra quầy lễ tân xin giấy bút, bật camera điện thoại lên, nhờ y tá ở quầy lễ tân quay giúp.

 

“Lời nói không có bằng chứng. Để tránh sau này chối bỏ, chúng ta vẫn là giấy trắng mực đen, ghi rõ tình hình. Sau này nếu kết quả kiểm nghiệm chứng minh đồ ăn vặt của tôi không có vấn đề gì, bà Chu phải hoàn trả cho tôi 1.000 tệ tiền viện phí đã nộp và 200 tệ tiền tổn thất tinh thần. Chúng ta mỗi người ký tên vào đây. Ký xong, tôi mới giúp bà nộp tiền.”

 

Bà Chu còn muốn tính toán gì đó, nhưng Chu Hùng đã sốt ruột, đá vào ống quần bà ta, giục đi.

 

Bà Chu đành phải cầm bút ký tên, sau đó dẫn cháu trai đi về phía cửa.

 

Tôi chụp ảnh tờ biên nhận để lưu lại, giao bản gốc cho cảnh sát giữ rồi cũng rời khỏi bệnh viện.

 

Ngoài cửa bệnh viện, tôi thấy bà Chu đang thanh toán tiền ở cửa hàng tiện lợi, còn Chu Hùng thì vừa ăn kem, vừa chạy lung tung trong cửa hàng.

 

Một người đàn ông chống gậy, đeo khẩu trang bị nó đ.â.m vào, đau đến mức hít sâu liên tục.

 

Chu Hùng thấy buồn cười, tiến lên đá văng cây gậy của ông ta ra xa, nhìn ông ta loạng choạng cố gắng nhặt lại, nó ngồi xổm xuống cười ha hả.

 

Người đàn ông đeo khẩu trang kích động, ho dữ dội.

 

Chu Hùng ngồi trên đất, vừa ăn kem vừa cười:

 

“Buồn cười quá, ông ta là người què! Buồn cười quá đi!”

 

Người đàn ông kia ho đến nghiêng người, vừa ho vừa thở dốc, tháo khẩu trang ra, sắc mặt trắng bệch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doi-ba-chau-mat-day-an-va-toi/chuong-3.html.]

Tôi giật mình, vội vàng lấy khẩu trang đeo vào, không mua gì nữa mà đi luôn.

 

9

 

Vài ngày sau là ngày ông Công ông Táo, sáng sớm bố đã bị mẹ lôi dậy gói bánh chưng, còn mẹ thì ra ngoài mua sắm đồ Tết.

 

Đến khi tôi tỉnh dậy, đã thấy mẹ xách túi lớn túi nhỏ vội vã về nhà từ ngoài cổng.

 

Tôi nhanh chóng chạy ra giúp. Còn chưa đến gần, một bóng đen từ góc khuất lao ra, đ.â.m mạnh vào mẹ tôi!

 

Mẹ tôi bị đ.â.m đến choáng váng, cộng thêm đường trơn, ngã mạnh xuống đất, đau đến mức không ngừng rên rỉ.

 

Còn kẻ gây ra chuyện này là Chu Hùng, thì chống nạnh cười ha hả.

 

Tôi nhanh chân bước tới, giáng cho nó một cái tát như trời giáng.

 

Nó bị tát choáng váng, mãi một lúc sau mới phản ứng lại:

 

“Mày dám tát tao? Oa oa oa, tao đánh c.h.ế.t mày!”

 

Vừa nói nó vừa vung nắm đ.ấ.m to như quả bóng cát định đánh tôi. Tôi kìm chặt hai tay nó, phản tay tát thêm một cái nữa.

 

Bà Chu từ phía sau chạy tới, hét lớn:

 

“Ai cho mày cái gan đánh cháu ngoan của tao? Con ranh này, tao g.i.ế.c mày!”

 

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ta đang vung tới:

 

“Thím Chu, thím không dạy dỗ cháu ngoan của thím thì tôi đành thay thím dạy dỗ vậy. Tiền thuốc men cho mẹ tôi bị ngã hôm nay, thím nói đi, đền thế nào?”

 

Vừa nghe đến tiền, bà Chu đã xù lông:

 

“Liên quan gì đến cháu tôi? Hơn nữa tiền bồi thường vì cô bỏ độc cháu tôi còn chưa đưa cho chúng tôi,vì cái gì mà tôi phải đền tiền?”

 

Tôi chỉ tay vào camera giám sát phía sau bà ta:

 

“Tất cả đều được ghi lại rồi đấy. Có phải cháu bà đẩy không chỉ cần xem là rõ ngay thôi. Còn chuyện bỏ độc? Hừ!” 

 

Tôi quay phắt lại túm lấy cổ áo Chu Hùng 

 

 “Đồ ăn có vấn đề hay không, mày rõ nhất. Mày nhìn vào mắt tao, mày dám nói là ăn đồ ăn vặt của tao rồi mới bị bệnh không?”

 

Chu Hùng không dám nhìn vào mắt tôi. Thấy không trốn tránh được, nó vội vàng mở to mắt rồi chạy tới ôm chân bà nội, tiếp tục giả vờ khóc hu hu.

 

Tôi không rảnh để ý đến họ, cúi xuống cõng mẹ tôi vội vã đến bệnh viện.

 

Bác sĩ kiểm tra xong, nói mẹ tôi bị gãy xương cẳng chân, cả hai chân đều phải bó bột, cánh tay cũng bị trầy xước. Bác sĩ sắp xếp cho mẹ tôi nhập viện hai ngày.

 

Tôi chụp ảnh hóa đơn nhập viện và chân mẹ đang bó bột gửi cho bà Chu:

 

“Chuyển khoản hay WechatPay?”

 

Bên kia không trả lời. Đợi đến khi tôi gửi mã QR thanh toán thì một dấu chấm than màu đỏ hiện lên, khiến tôi bật cười.

 

Vậy mà còn chặn tôi. Đã thế thì… báo cảnh sát thôi.

Loading...