Đôi Bà Cháu Mặt Dày Ăn Vạ Tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-11 01:33:24
Lượt xem: 318

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nói bà ta vừa định xông tới giật tóc tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh được.

 

Tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm lời bà ta vừa nói:

 

“Có tí đồ ăn vặt thì làm sao mà có vấn đề được? Cô cứ cho cháu tôi ăn đi, có gì tôi chịu. Tôi không tin là sẽ có chuyện gì, còn không thì chắc chắn là cô keo kiệt.”

 

Bà Chu nghe lại những lời đảm bảo chắc nịch của mình thì mặt hơi biến sắc, nhưng vẫn nhanh chóng hùng hổ cãi lại:

 

“Ai mà biết có phải con nhỏ này không muốn cho cháu tôi ăn nên cố tình bỏ độc vào đồ ăn không? Tôi không cần biết! Bây giờ cháu tôi có vấn đề, cô không đền năm nghìn tệ thì đừng hòng đi!”

 

Những hành khách xung quanh xem “kịch” cũng không chịu nổi nữa:

 

 “Người ta tốt bụng cho cháu bà ăn mà bà còn ăn vạ, bệnh gì mà đòi đền tận năm nghìn?”

 

 “Xem ra cô bé này lo lắng là đúng. Bà này được đằng chân lân đằng đầu, cái gì cũng muốn chiếm hời, còn định vu oan người ta. May mà cô bé quay lại video, không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!”

 

Bà Chu thấy tôi không chịu đền thì ngồi phịch xuống lối đi ăn vạ:

 

“Hôm nay cô không đền thì đừng hòng đi đâu hết!”

 

Lúc này tàu vừa hay đến ga, một đám đông hành khách vội vã xuống tàu nhưng bị bà ta chặn lại.

 

Thấy bà Chu là người già, mọi người không dám tùy tiện đỡ bà ta, chỉ khuyên tôi nhún nhường, bỏ tiền ra coi như mua bài học.

 

Tôi mặc kệ, trực tiếp móc điện thoại ra báo cảnh sát.

 

Nhân viên phục vụ thấy bên này tụ tập đông người thì vội vàng đến giải quyết.

 

Sau một hồi mọi người ra sức khuyên nhủ, bà Chu mới miễn cưỡng nhường đường cho hành khách đi tiếp. Chu Hùng thấy bà nội không chiếm được lợi lộc gì liền giáng một cái tát vào tay bà, đau đến mức tay bà run lên.

 

Mãi một lúc sau bà ta mới hoàn hồn, vậy mà lại nắm tay Chu Hùng xem xét từ trên xuống dưới:

 

“Tay không bị đánh hỏng chứ? Có phải con khó chịu trong người không? Đừng sợ, ngoan nào, bà nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”

 

4

 

Nhân viên phục vụ dắt bà Chu cùng chúng tôi xuống tàu cao tốc. Cảnh sát đến rất nhanh, chúng tôi vừa đặt chân xuống ga thì họ đã có mặt.

 

Vừa nhìn thấy cảnh sát, bà Chu đã nhào tới kêu oan:

 

“Cô này lòng dạ hiểm độc, cho cháu tôi ăn đồ ăn vặt có độc! Bây giờ thằng bé khó chịu khắp người, các đồng chí cảnh sát nhất định phải làm chủ cho tôi!”

 

Ngược lại, sau khi thấy cảnh sát, sắc mặt Chu Hùng có vẻ không tự nhiên, tay ôm bụng cũng vô thức buông xuống.

 

Tôi lấy đoạn video vừa quay và gói đồ ăn vặt đã cho Chu Hùng ăn, cùng với vỏ bánh còn sót lại ra đưa cho cảnh sát:

 

“Đồng chí cảnh sát, đây là đồ ăn vặt tôi vừa cho đứa bé kia ăn. Xin các anh mang đi kiểm tra. Nếu thật sự có vấn đề, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tuyệt đối không có chuyện bồi thường năm nghìn tệ như bà ta nói. Nếu tôi có lỗi, pháp luật quy định bồi thường thế nào, tôi sẽ làm đúng như thế!”

 

Cảnh sát gật đầu, nhận lấy:

 

“Gần Tết rồi, phải một tuần sau mới có kết quả kiểm tra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doi-ba-chau-mat-day-an-va-toi/chuong-2.html.]

 

Nói xong, cảnh sát cúi xuống hỏi Chu Hùng cảm thấy khó chịu ở đâu.

 

Chu Hùng giả vờ bệnh, ấp úng không nói được, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

 

Bà Chu xót xa ôm cháu vào lòng:

 

“Nhìn cháu tôi khó chịu đến đổ mồ hôi đầy đầu thế này rồi, còn cần kiểm tra gì nữa? Đều là lỗi của con nhỏ đó, bảo nó mau chóng đền tiền cho xong đi!

 

Cảnh sát đề nghị trước tiên đưa thằng bé đến bệnh viện khám. Có vấn đề gì thì giải quyết trước, ai sai thì tính sau.

 

Chu Hùng vừa nghe đến bệnh viện thì sợ hãi nằm vật ra đất, khóc lóc ăn vạ, nhất quyết không chịu đi.

 

Cuối cùng, bà Chu vừa dỗ dành vừa cùng cảnh sát lôi kéo mãi mới đưa được thằng bé vào viện.

 

Bà Chu có vẻ chắc chắn tôi sẽ phải đền tiền, nên kéo Chu Hùng đi làm một loạt xét nghiệm tổng quát.

 

Tôi giữ bà ta lại, hỏi cảnh sát:

 

“Đồng chí cảnh sát, nếu như không phát hiện ra vấn đề gì thì chi phí kiểm tra này ai chịu?”

 

Cảnh sát trầm ngâm một lát:

 

“Nếu không có vấn đề gì thì bà Chu chịu. Đến lúc có kết quả kiểm tra, nếu có vấn đề thì cô sẽ phải bồi thường.”

 

Tôi hài lòng buông tay ra. Bà Chu lại do dự, chi phí kiểm tra tổng quát không phải một khoản nhỏ.

 

Nhưng nhìn thằng cháu ngoan cúi đầu ôm bụng, vẻ mặt không giống đang giả vờ, bà ta chắc mẩm lần này nhất định sẽ bắt được lỗi.

 

Nhìn lại vẻ mặt như cười như không của tôi, cuối cùng bà ta hạ quyết tâm:

 

 “Phải kiểm tra! Cháu trai bà chắc chắn bị bệnh! Lần này con nhỏ kia đừng mong thoát!”

 

5

 

Một loạt xét nghiệm xong xuôi, không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.

 

Bà Chu ngơ ngác cầm tờ giấy khám sức khỏe.

 

Bà ta kéo tay bác sĩ, nằng nặc đòi bác sĩ xem lại cho kỹ.

 

Bác sĩ bị bà ta làm phiền đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể nói vài điều cần chú ý hằng ngày:

 

“Bình thường không nên cho trẻ ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nên cho trẻ đánh răng đều đặn hơn, chú ý bảo vệ răng, không ăn quá nhiều đồ ngọt, đồ lạnh. Với lại, dạo này cúm đang hoành hành, ra ngoài nhớ đeo khẩu trang cho trẻ…”

 

Bác sĩ còn chưa nói xong, Chu Hùng đã xông tới đẩy mạnh bác sĩ, miệng thì chửi bậy.

 

Bác sĩ tức giận, bảo bà Chu dạy dỗ lại cháu mình cho tử tế.

 

Ai ngờ bà Chu không những không xin lỗi mà còn khen cháu làm đúng:

 

“Cháu tôi muốn ăn gì thì ăn, cô quản được à? Đến cả bệnh của cháu tôi cô còn không nhìn ra, không có năng lực mà còn lắm chuyện!”

Loading...