Đôi Bà Cháu Mặt Dày Ăn Vạ Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-11 01:32:23
Lượt xem: 324

1

 

“Kính mời quý khách lưu ý, tàu K2025 sắp đến nhà ga, xin quý khách vui lòng thu xếp hành lý…”

 

Tôi giật mình tỉnh giấc. Nghe tiếng thông báo quen thuộc bên tai và nhìn cảnh vật xung quanh, tôi nhanh chóng nhận ra mình đã trọng sinh!

 

Kiếp trước, chính vào lúc này, đứa trẻ ngồi cạnh đã thừa lúc tôi không để ý mà ăn hết đồ ăn vặt trên bàn của tôi. Sau đó lại vu oan là đồ ăn của tôi có vấn đề, khiến nó ăn xong thì khó chịu khắp người.

 

Bà của nó càng lớn tiếng đòi tôi bồi thường năm nghìn tệ.

 

Lúc đó tôi đang vội xuống tàu, không muốn tranh cãi với họ. Vừa định rời khỏi chỗ ngồi để tìm nhân viên phục vụ thì hai bà cháu đứng chắn ở lối đi không cho tôi ra ngoài.

 

Ghế tôi ngồi là ghế ba người.

 

Tôi muốn gọi nhân viên phục vụ thì bị thằng bé bịt miệng, bịt mũi, mạnh tay giật tóc; bà nó thì tát tôi, la hét đòi tôi bồi tiền.

 

Tôi đau đớn muốn cầu cứu người khác nhưng không thể thốt ra lời.

 

Hô hấp của tôi càng lúc càng gấp gáp, cuối cùng lên cơn đau tim và ngã gục xuống ghế.

 

Hai bà cháu thấy tôi không động đậy, còn tưởng tôi giả chết. Đến khi liên tục tát mấy cái mà tôi vẫn không phản ứng, họ mới hoảng sợ.

 

Bà nó đưa tay lên mũi tôi kiểm tra hơi thở, phát hiện tôi đã tắt thở thì sợ hãi ngã xuống đất, liên tục kêu rằng không liên quan đến mình.

 

Cuối cùng, cảnh sát kết luận tôi c.h.ế.t do lên cơn đau tim. Sự việc cứ như vậy mà kết thúc.

 

Khi ra khỏi đồn cảnh sát, bà ta còn nhổ một bãi nước bọt:

 

“Thật là xui xẻo, không những không lừa được tiền mà còn rước họa vào thân.”

 

Oán khí trong lòng tôi không tiêu tan. Tôi đi theo bà ta về quê, lúc này mới phát hiện bà ta là mẹ của trùm xã hội đen ở quê tôi – thím Chu.

 

Còn thằng bé là cháu trai bà ta, tên Chu Hùng, 8 tuổi, béo như heo.

 

Sau khi về thôn, bà ta liền đến nhà tôi:

 

“Tôi đi tàu cao tốc về quê gặp con gái nhà ông bà, kết quả con gái nhà ông bà c.h.ế.t ngay cạnh tôi. Đang ngày Tết nhất, thật là xui xẻo. Ông bà phải đền cho tôi năm nghìn tệ để tôi giải xui.”

 

Mẹ tôi nghe tin tôi c.h.ế.t thì khóc ngất đi, lưng bố tôi lập tức khụy xuống.

 

Nhưng vì tình làng nghĩa xóm, lại thêm nhà bà ta là trùm xã hội đen, bố tôi vẫn vào trong lấy tiền đưa cho bà ta.

 

Bà ta nhận được tiền, vui vẻ về nhà ăn Tết.

 

Tỉnh lại lần nữa, tôi đã trọng sinh trở về khoảnh khắc thằng bé định lấy đồ ăn vặt của tôi ăn.

 

Tôi nắm chặt tay. Cảm giác đau đớn của kiếp trước vẫn còn vương trên người.

 

Kiếp này, tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội!

 

2

 

Một bàn tay mập mạp chìa ra định chộp lấy thứ gì đó trên bàn, tôi nhanh hơn một bước, túm chặt gói đồ ăn vặt trong tay.

 

Không lấy được đồ ăn, thằng nhóc Chu Hùng trừng mắt nhìn tôi tóe lửa, rồi quay sang mách bà:

 

“Bà ơi, cô này xấu tính, không cho con ăn quà.”

 

Bà Chu đang mải mê lướt TikTok bằng loa ngoài lập tức dừng lại, chỉ tay vào mặt tôi, giọng đầy giận dữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doi-ba-chau-mat-day-an-va-toi/chuong-1.html.]

 

“Sao cô không cho cháu tôi ăn? Nó mà đói thì làm sao? Sao còn trẻ mà tâm địa độc ác thế hả!”

 

Tôi bật cười, đúng là không thể tin được còn có người có thể ăn vạ trắng trợn đến thế. Từ lúc lên tàu, thằng nhóc Chu Hùng cứ liên tục thó đồ ăn vặt trên bàn tôi, ăn xong còn tiện tay vứt rác sang nữa.

 

Kiếp trước tôi còn nhịn cho qua chuyện, nhưng kiếp này, đừng hòng!

 

Tôi hất thẳng đống rác chất như núi trên bàn mình sang bàn hai bà cháu:

 

“Rác của ai, người nấy tự xử lý. Với lại, đồ ăn tôi mua đâu có nghĩa vụ phải nuôi cái bụng của cháu bà.”

 

Tôi giật phắt gói bim bim còn lại trên tay Chu Hùng.

 

Thằng bé đơ người mất một giây, rồi lăn ra ghế khóc lóc ăn vạ.

 

Tiếng la hét the thé của nó khiến những hành khách xung quanh khó chịu, nhưng đa số đều đeo tai nghe cho xong, chỉ có vài người tò mò quay sang nhìn.

 

Mặt bà Chu đen như than:

 

“Hay nhỉ! Cô dám bắt nạt cháu tôi, bây giờ nó khóc rồi. Đồ ăn của cô phải đưa cho nó, dỗ cho nó nín thì thôi, không thì cô liệu hồn đấy!”

 

Tôi bình tĩnh cầm điện thoại lên quay phim:

 

“Bà chắc chắn muốn cháu bà ăn đồ của tôi chứ? Lỡ ăn vào có vấn đề gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. Bà còn muốn cho nó ăn không?”

 

Bà Chu thấy tôi rút điện thoại ra thì khựng lại, rồi lại gào lên:

 

“Quay cái gì mà quay! Có tí đồ ăn vặt thì làm sao mà có vấn đề được? Tôi thấy cô keo kiệt, không cho cháu tôi ăn thôi. Nhưng người làm nó khóc là cô, nên cô phải trả lại đồ ăn cho nó!”

 

Tôi gật đầu, cố tình nói lớn hơn:

 

“Mọi người làm chứng cho tôi nha! Bà đây nói cháu bà ấy khóc thì tôi phải đưa đồ ăn cho cháu bà ấy, không thì tôi sẽ ‘biết tay’.

 

Tôi cũng muốn cho lắm chứ, nhưng lòng người khó đoán. Tôi sợ đưa cho nó ăn rồi lỡ có vấn đề gì lại đổ tại đồ của tôi.

 

Nhưng cũng may là bà ấy hiểu chuyện, nói đồ ăn vặt thì không thể có vấn đề gì được, có gì bà ấy tự chịu, đúng không bà?”

 

Tôi hướng camera về phía bà Chu, những hành khách khác cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào bà ta, chờ xem bà ta còn định nói thêm điều kỳ quặc nào nữa.

 

Bà Chu đứng bật dậy, giật lấy gói đồ ăn trong tay tôi:

 

“Tôi nói thì sao nào? Tôi không tin thằng cháu ngoan của tôi ăn có tí đồ vặt của cô lại có vấn đề gì!”

 

Chu Hùng vừa có đồ ăn liền nhồm nhoàm nhét vào miệng.

 

Kết quả là… vừa nuốt xong miếng bim bim, thằng bé đột nhiên ôm bụng, kêu đau họng.

 

3

 

Bà Chu lập tức đứng phắt dậy, ôm lấy cháu trai xem xét khắp người.

 

“Tiểu Hùng à, con khó chịu ở đâu? Đừng làm bà sợ!”

 

Tôi lạnh lùng nhìn, kiếp trước tôi còn tin sái cổ là thằng bé bệnh thật. Kết quả, đến khi tôi c.h.ế.t rồi mới biết nó chỉ giả vờ, muốn mượn cớ bệnh để xuống tàu mua kem ăn.

 

Bây giờ Chu Hùng lại giở trò cũ, ôm bụng rên hừ hừ.

 

Bà Chu xót cháu đến phát điên, lập tức quay mũi dùi về phía tôi.

 

“Cô cho cháu tôi ăn cái thứ đồ ăn vặt độc hại gì mà bây giờ nó khó chịu thế này? Cô phải chịu trách nhiệm."

Loading...