Đoạn Tuyệt Phu Thê, Ta Tự Lập Môn Hộ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:21:46
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6

 

Chuyện xưa như mây tụ mây tan, cuối cùng chỉ còn trong ký ức của một .

 

quá khứ dẫu tươi đến , nếu ai để tâm, thành màu mè giả tạo.

 

Có lẽ, đến lúc nên quên .

 

Ta cầm lấy mấy quyển truyện dành cho trẻ con.

 

"Én bay xa, tổ cũ thể bỏ, còn hỏi gì."

 

"Hay là ngài xem thử những câu chuyện đáng lưu truyền , tuy thể so với những chiến công dũng của tướng quân ngài."

 

Hắn nhận, cũng vì lời tâng bốc của .

 

Ngược , nghiêm mặt, cứng rắn hỏi: "Ngươi từng vẽ truyện cho ?"

 

Bây giờ thật sự chút sợ hãi khí thế của .

 

Trước đây chỉ nghiêm khắc , lúc trừng mắt từ xuống như .

 

Ta nhịn lùi một bước, nhưng lưng chiếc bàn đặt họa sách chặn .

 

"Tạ tướng quân đùa , thực bây giờ cũng thuê họa sĩ."

 

Vẻ mặt nghiêm nghị của giãn một chút, nghiêng về phía .

 

Ta còn đường lui, càng lúc càng gần, gần đến mức thể đếm từng sợi lông mi của .

 

Đang chuẩn dồn sức đẩy .

 

Lại thấy vươn tay lấy một quyển họa sách lưng , thẳng , kéo dãn cách giữa chúng .

 

"Hôm nay mua quyển ."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, mau chóng rời .

 

"Tạ tướng quân cứ tự nhiên, một quyển họa sách xem như là lời cảm tạ ngài vì nước sức."

 

Khóe miệng nhếch lên, giơ quyển họa sách trong tay lên lắc lắc.

 

"Đa tạ, hôm khác sẽ mang thứ khác đến đáp lễ."

 

Ánh nắng chiếu lên quyển họa sách trong tay , tim đột nhiên thắt , thầm kêu một tiếng .

 

7

 

Quyển họa sách đó chính là câu chuyện tình yêu giữa tướng quân và công chúa đang nổi tiếng.

 

Tuy ghi rõ nam nữ chính là Tạ Bắc Minh và Lục công chúa.

 

chỉ cần xem qua, ai cũng vẽ trong đó là ai.

 

Lúc đó cũng nghĩ nhiều, chỉ là dựng nên một câu chuyện.

 

Nên tự nhiên dùng quá khứ của để lồng câu chuyện của và Lục công chúa.

 

Bây giờ thể đòi , may mà mất trí nhớ, lẽ xem cũng sẽ thấy quen thuộc.

 

Trong đầu đang rối bời suy tính, giọng của từ cửa vọng .

 

"Bọn họ đây thích nhất là màu đỏ, thật ?"

 

Màu đỏ ?

 

Khi đó thích mặc áo bào đỏ nhất, nhưng vì yêu màu đỏ, mà chỉ để vẻ khoa trương.

 

Người đồn là yêu màu đỏ, cố tình mặc áo bào trắng trong ngày thành với .

 

Với vẻ mặt như tro tàn, với đang chờ bái đường: "Cưới ngươi, đời coi như bước nấm mồ."

 

một năm ngày cưới.

 

Hắn cũng từng ôm giữa những khóm hoa.

 

Giọng điệu vui vẻ chỉ lên bầu trời mây bay qua.

 

"Ta thích nhất màu của trời hôm nay, lòng thấy thênh thang sáng sủa."

 

Nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng thì thầm bên tai .

 

"Giống như ngươi."

 

Nhớ đến đây, lòng trĩu nặng mây đen.

 

Gương mặt , luôn lưng về phía ánh sáng, rõ.

 

Chỉ một đường viền dát vàng.

 

Ta dời mắt, dòng qua ngớt phố.

 

"Ngươi thích màu xanh lam. Không màu xanh thẳm sâu thấy đáy của biển cả, mà là màu xanh trong của bầu trời đầu hạ."

 

Hắn ngẩng đầu lên trời, ngũ quan trong khoảnh khắc trở nên sáng sủa và quen thuộc.

 

Miệng khẽ mở như gì đó, một tiếng gọi nũng nịu cắt ngang.

 

"Biểu ca, chạy lung tung. Chẳng hứa sẽ đưa đến một nơi thể giữa khóm hoa ngắm trời ?"

 

Tống Sương Nhi ngọt ngào bước tới, nhẹ nhàng khoác tay .

 

Hắn ngẩn , cúi đầu đáp nàng một nụ dịu dàng.

 

Lại gật đầu với , kéo Tống Sương Nhi xoay rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/doan-tuyet-phu-the-ta-tu-lap-mon-ho/chuong-3.html.]

 

Tống Sương Nhi đắc ý liếc một cái, như quen .

 

Sáp gần Tạ Bắc Minh hơn, gần hơn nữa.

 

Thì , những ký ức sẽ biến mất trong nháy mắt.

 

Có những ký ức dù cẩn thận cất giữ trong lòng, cũng sẽ khác đ.á.n.h cắp.

 

Đã đến lúc quên những ngày tháng tay trong tay khắp núi non, giữa khóm hoa ngắm mây ngắm trăng.

 

8

 

Tạ Bắc Minh biểu kéo ngoài.

 

Không nhịn đầu Mục T.ử La.

Dạ Miêu

 

Nàng đang vô cảm bóng lưng và biểu sánh bước rời .

 

dường như đang họ.

 

Ánh mắt nàng xuyên qua thứ, rơi một nơi nào đó xác định.

 

Tạ Bắc Minh đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

 

Sợ hãi cái cảm giác trong mắt Mục T.ử La hình bóng của .

 

Không tại .

 

Rõ ràng lúc mới từ biên quan trở về, Mục T.ử La hề chút ấn tượng, thậm chí còn cảm thấy khá áp lực.

 

Vậy mà xa một năm, thường xuyên nhớ đến nàng.

 

Dù chỉ là những ý nghĩ thoáng qua.

 

chúng xuất hiện những lúc bất ngờ nhất.

 

Hắn cũng từng hỏi nhà, hỏi nhất của là Trương Sở.

 

"Trước khi mất trí nhớ, và Mục T.ử La rốt cuộc quan hệ gì?"

 

Người nhà đều với là Mục T.ử La mang hôn thư đến cửa ép cưới.

 

Ngày thành , thậm chí còn mặc tang phục để từ hôn, khi cưới còn hơn mười ngày liền về nhà.

 

Trương Sở trầm ngâm sờ cằm.

 

"Ta chỉ lúc ở chiến trường, ngươi từng trong lòng ngây thơ đáng yêu."

 

"Và ngươi thường một chiếc khăn tay thêu hoa đào."

 

"Dựa lời ngươi nhà ngươi, đó hẳn là biểu ngươi, tuyệt đối vợ nghiêm túc lạnh nhạt ."

 

Lúc đó Tạ Bắc Minh nghĩ đến dáng vẻ biểu Tống Trừng Nhi đỏ mặt, e thẹn khoác tay nũng.

 

"Biểu ca, từng hứa sẽ tặng cả một vườn hoa đào."

 

Trong lòng cũng cảm thấy, dáng vẻ thanh thuần đáng yêu mới là yêu.

 

Bây giờ trải qua trận chiến thập t.ử nhất sinh, may mắn trở về.

 

Không thể để cuộc đời chịu thiệt thòi nữa.

 

Cũng thể để biểu yêu mến từ lâu chịu uất ức.

 

Hắn lập tức cho đào hết cây đào trong vườn, trồng đầy hoa đào.

 

Thế nhưng, khi hòa ly với Mục T.ử La.

 

Nhìn nàng dứt khoát lưng bước , lòng luôn một cảm giác trống rỗng.

 

Cảm giác ngày càng nặng nề, đôi khi khiến thể ngủ .

 

Ngay cả khi ngủ , cũng sẽ mơ thấy một con gái quấn quýt bên .

 

Tỉnh càng thêm buồn bã, hụt hẫng.

 

Mấy ngày , dọn dẹp đồ cũ và tìm thấy một quyển họa sách.

 

Trong đó vẽ những câu chuyện hùng của Tạ gia ngày .

 

Tim chợt nhói lên, như một mũi tên sắc lạnh xuyên qua.

 

Trong vang lên tiếng bi thương ong ong.

 

Hắn sững sờ, đột nhiên gặp Mục T.ử La.

 

Muốn chuyện với nàng.

 

Thế là, tìm đến tiệm họa sách của Mục T.ử La, và thấy nàng đang trong đó.

 

Trong phòng tối, chỉ nàng đang tỏa ánh sáng dịu nhẹ.

 

Trong khoảnh khắc xua tan lớp sương mù bao phủ lòng từ lâu.

 

mang đến một nỗi chua xót rõ nguyên nhân.

 

Nàng "Ngươi thích nhất là màu xanh trong của bầu trời."

 

Không hiểu , cảm thấy lời nàng là đúng.

 

Rõ ràng lúc mới về, tin nhất chính là nàng.

 

Bây giờ mới bắt đầu tin, liệu quá muộn ?

 

 

Loading...