Định mệnh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-12 09:14:45
Lượt xem: 1,246
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sân trường mẫu giáo quốc tế buổi sáng rộn rã tiếng cười nói của trẻ nhỏ. An Hạ đứng nép mình ở góc quen thuộc, ánh mắt không rời khỏi An An. Con bé đang chơi cùng vài bạn ở khu vực cầu trượt. Gương mặt xanh xao của An An hôm nay có vẻ hồng hào hơn một chút, nụ cười trên môi bé thơ dại và trong sáng.
Đột nhiên, An Hạ thấy An An dừng lại trước một cậu bé. Cậu bé đang ngồi trên xích đu, một mình. An An rụt rè tiến lại gần, chìa tay ra, trong tay con bé là một viên kẹo dâu. Cậu bé ngẩng đầu lên. Đó là Tiểu Hạo.
Trái tim An Hạ đập mạnh một nhịp. Cô nín thở quan sát. Tiểu Hạo nhìn viên kẹo, rồi nhìn An An. Cậu bé không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười y hệt nụ cười của An An. Y hệt. Cậu bé nhận lấy viên kẹo. An An cười tươi hơn. Hai đứa trẻ bắt đầu nói chuyện với nhau, giọng nói líu lo của trẻ thơ nghe sao mà xót xa trong tai An Hạ. Chúng chỉ vào nhau, chỉ vào đồ chơi, rồi cười khúc khích. Chúng có vẻ kết nối với nhau một cách tự nhiên, như thể đã quen biết từ rất lâu rồi.
An Hạ cảm thấy mắt mình nóng lên. Cô nhìn An An, rồi nhìn Tiểu Hạo. Sự giống nhau không chỉ ở nụ cười, ánh mắt, mà còn ở cả vài cử chỉ nhỏ, cách chúng nghiêng đầu khi tò mò. Chúng là anh em song sinh. Hai mảnh ghép của một bức tranh đáng lẽ phải ở cạnh nhau, cùng nhau lớn lên. Nỗi xót xa dâng lên ngập lồng ngực, nhưng xen lẫn vào đó là cảm giác lo sợ tột độ. Nếu sự kết nối tự nhiên này, sự giống nhau này, bị ai đó phát hiện thì sao?
Xa xa, cô thấy cô bảo mẫu của Tiểu Hạo đang đi tới. Cô bảo mẫu nhìn thấy hai đứa trẻ chơi chung, thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười. Cô ta cúi xuống nói gì đó với Tiểu Hạo. Ánh mắt cô ta lướt qua An An, rồi lại nhìn Tiểu Hạo, vẻ mặt hơi đăm chiêu một chút. An Hạ lập tức quay mặt đi, giả vờ xem điện thoại. Cô biết, sự tò mò đã được gieo mầm. Chỉ cần một lời vô tình, một câu nhận xét bâng quơ nào đó đến tai Lâm Vy hoặc Chu Chính Hào là đủ.
Chiều hôm đó, sau khi đưa An An về nhà, An Hạ đang chuẩn bị bữa tối thì điện thoại reo. Một số lạ. Cô do dự một lát rồi bắt máy. Đầu dây bên kia im lặng. Cô chưa kịp lên tiếng thì có tiếng nói cất lên, giọng trầm khàn, được cố tình bóp méo.
`- Cô An Hạ? Tốt nhất cô nên giữ mình và con gái tránh xa một vài chuyện. Nơi này không phải chỗ cho cô. Quay về nơi cô thuộc về đi.`
An Hạ siết chặt điện thoại, tay nắm lại đến trắng bệch. Cô đứng sững tại chỗ, hơi thở dồn dập. "Lời cảnh cáo sao?" Cô cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Giọng nói đó, tuy bị bóp méo, nhưng sự đe dọa thì thật rõ ràng. Lâm Vy. Chắc chắn là cô ta. Cô ta đã bắt đầu điều tra và hành động rồi.
`- Ngươi là ai?` - An Hạ hỏi lại, giọng lạnh băng.
Bên kia chỉ cười khẩy.
`- Kẻ cô không muốn đối đầu đâu.`
Rồi tiếng "tút" dài vang lên, cuộc gọi bị ngắt.
An Hạ đứng lặng một lúc lâu. Mặt cô tái đi, nhưng ánh mắt lại bừng lên một tia lửa giận dữ và kiên quyết.
"Tránh xa sao? Quay về nơi tôi thuộc về sao?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cô cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo đầy sự khinh bỉ.
"Các người nghĩ một lời đe dọa là có thể khiến tôi sợ hãi? Nhầm to rồi. Tôi đã chịu đựng đủ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dinh-menh/chuong-4.html.]
Cô không lùi bước nữa. Lâm Vy muốn đối đầu? Được thôi. Cô sẽ cho cô ta thấy, An Hạ của sáu năm trước đã c.h.ế.t rồi. An Hạ của bây giờ, vì An An, sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai.
Cô biết Lâm Vy sẽ không dừng lại ở lời cảnh cáo. Cô ta sẽ cử người theo dõi, tìm kiếm thông tin, và tìm cách gây khó dễ. An Hạ bắt đầu âm thầm chuẩn bị. Cô thay đổi lộ trình đi làm, đi chợ, đưa An An đi học/khám. Cô kiểm tra lại khóa cửa, cửa sổ, đảm bảo mọi thứ đều an toàn. Cô thu thập thông tin về công ty của Lâm Vy, về các mối quan hệ của cô ta.
Một buổi tối, An An ngồi trên giường, tay cầm bức tranh hai anh em song sinh chơi cùng nhau.
`- Mẹ ơi, bạn Hạo ở lớp con... bạn ấy có giống con không?` - An An ngây thơ hỏi.
An Hạ ngồi xuống cạnh con gái, ôm An An vào lòng.
`- Ừm... Có một chút.` - Giọng cô run run, cố gắng kìm nén cảm xúc.
`- Sao bạn ấy lại giống con hả mẹ?`
Câu hỏi ngây thơ của con gái khiến An Hạ nghẹn lại. Cô vuốt ve mái tóc mềm mại của An An.
`- Vì... vì con và bạn Hạo đều rất đáng yêu.` - Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
An An không hỏi nữa, bé chỉ ôm chặt lấy An Hạ. Cô ôm con, trái tim đau nhói. An An à, con không biết con và bạn Hạo còn hơn cả đáng yêu. Các con là anh em ruột. Là song sinh. Cô muốn nói ra sự thật, muốn cho con bé biết nó có một người anh trai, một người cha ruột... Nhưng rồi ý nghĩ về Lâm Vy, về sự độc ác của người phụ nữ đó lại hiện lên. Không. An An không thể sống trong thế giới nguy hiểm đó. Con bé cần bình yên và sự an toàn.
An Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm thành phố. Nguy hiểm đang rình rập khắp nơi. Lời cảnh cáo từ Lâm Vy không khiến cô sợ hãi mà khiến cô thêm cảnh giác và quyết tâm. Cô sẽ bảo vệ An An bằng mọi giá. Kể cả phải đối đầu với cả gia đình họ Chu, với cả cái thế giới mà cô từng cố gắng trốn thoát.
Vài ngày sau, An Hạ nhận được một tin nhắn mới. Lần này không phải lời nói, mà là một bức ảnh chụp lén cảnh cô đưa An An đến bệnh viện, gương mặt An An gầy yếu và mệt mỏi rất rõ. Tin nhắn không có nội dung, chỉ có bức ảnh và địa điểm chụp. An Hạ nhận ra địa điểm đó. Nó rất gần biệt thự của nhà Chu Chính Hào.
An Hạ nhìn bức ảnh con gái mình, rồi nhìn địa điểm.
"Lâm Vy..."
Cô ta không chỉ điều tra, cô ta đã cử người theo dõi cô sát sao như vậy sao? Và địa điểm đó... Nó gần đến mức đáng sợ. Giống như cô ta muốn nói, "Tôi ở ngay đây. Tôi có thể chạm vào cô và con gái cô bất cứ lúc nào."
An Hạ siết chặt điện thoại. Mắt cô lạnh đi. Trò chơi đã bắt đầu thật rồi.