Điện Hạ Nhà Bên Có Chút Vô Dụng - Chương 5: Dòng chảy ngầm cuồn cuộn, dạy dỗ ngọt ngào
Cập nhật lúc: 2025-09-10 07:14:22
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào giờ Tý, bãi tha ma nồng nặc mùi tử khí, kết thành màn sương đặc quánh.
Tô Miên đạp tung nắp quan tài mục nát, ánh trăng đổ xuống những bộ xương trắng lốp. Hàng chục t.h.i t.h.ể nữ chất chồng hố, cổ tay đều buộc những dải cung đào phai màu.
“Ngươi tự nhận diện, để giúp ngươi lật?” Nàng cắm bó đuốc xuống đất, những đốm lửa b.ắ.n lên gương mặt tái nhợt của Tiêu Cảnh Hành.
Hắn loạng choạng quỳ xuống bên hố xác, ngón tay lơ lửng một bộ hài cốt nhỏ nhắn, cổ họng phát tiếng rên rỉ như thú nhốt. Trên cổ bộ hài cốt đó treo nửa chiếc khóa ngọc cháy xém – khớp hảo với nửa còn mà luôn đeo bên .
“Mẫu hậu…” Tiếng nức nở vỡ vụn chìm sự tĩnh mịch của cái chết.
Tô Miên đột nhiên túm lấy cổ áo , kéo hố xác!
Đất mục nát chui mũi và miệng, Tiêu Cảnh Hành vùng vẫy ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy nàng dùng tay bẻ gãy đốt xương ngón tay của bộ hài cốt.
“Rắc!”
Một đốt xương ngón tay cháy đen gãy lìa, lộ mảnh lụa mỏng cuộn tròn trong tủy xương rỗng. Chữ m.á.u ánh lửa như nứt những chiếc nanh sắc:
「Lệnh ban c.h.ế.t bằng độc: Ấn của Hoàng đế. Kẻ đốt xác: Thủ lĩnh Lang Kiêu Vệ.」
Bó đuốc “loảng xoảng” rơi xuống đất. Đồng tử của Tiêu Cảnh Hành vỡ tan từng mảnh trong bóng tối, như thể thấy tiếng lửa tí tách từ mười năm trong lãnh cung đang cháy từ tận xương tủy.
“Nhìn rõ ?” Tô Miên kẹp chặt cằm , mặt về phía hộp sọ cháy đen của hài cốt, “Cha ngươi hai mẫu tử ngươi chết, ca ca ngươi phái đốt thành tro…” Ngón tay dính bùn xác nặng nề miết qua đôi môi run rẩy của , “Bây giờ, còn hiếu tử hiền tôn nữa ?”
Trong đống xương khô bỗng vươn năm chiếc móc sắt! Trực tiếp móc lưng Tiêu Cảnh Hành!
“Tự tìm cái chết!” Tô Miên xoay , ấn đống hài cốt, xương cốt mục nát vỡ tung như tấm khiên. Móc sắt xé rách ống tay áo của nàng, những giọt m.á.u văng lên lông mi Tiêu Cảnh Hành…
Ấm nóng, tanh tưởi, đó là mùi vị của mối huyết cừu mười năm của .
Khi lưỡi đao xé toạc màn sương mù dày đặc, Tô Miên đang nắm chặt cổ tay Tiêu Cảnh Hành, lao nhanh như bay trong rừng rậm. Tiếng sói tru phía dồn dập áp sát, những mũi nỏ tẩm độc ghim xuống chân.
“Lên vách đá!” Nàng đột ngột ném lên sườn dốc. Lòng bàn tay Tiêu Cảnh Hành đá nhọn cứa đến m.á.u chảy đầm đìa, nhưng vẫn bám chặt kẽ đá. Cuồng phong đỉnh vách đá như lưỡi dao, chân là vực sâu nuốt chửng ánh trăng.
Ba bóng đen như ma quỷ chặn đường . Thủ lĩnh Lang Kiêu Vệ dẫn đầu l.i.ế.m lưỡi đao: “Chủ thượng lệnh, Thái tử điện hạ giữ thây…” Lưỡi đao đột ngột chỉ Tô Miên, “Còn về kẻ phản bội Lang Thủ – Băm thành từng mảnh cho chó ăn!”
Tô Miên khẩy, ống tay áo dính m.á.u đột nhiên rung lên, b.ắ.n ba hạt sen sắt!
“Vụt! Vụt! Vụt!”
Bóng đen lập tức ngã xuống. Tuy nhiên, cuối cùng bỗng bạo phát xông tới, lưỡi d.a.o tẩm độc đ.â.m thẳng eo nàng!
Xoẹt!
Tiếng lưỡi d.a.o xuyên thịt trầm đục như xé vải.
Tiếng gào thét của Tiêu Cảnh Hành và tiếng rên khe khẽ của Tô Miên cùng lúc vang lên…
Hắn mà lấy khiên, đ.â.m thẳng thích khách, nhưng con d.a.o găm xuyên qua xương bả vai . Còn ngón tay sắt của Tô Miên vặn gãy xương cổ họng của thích khách!
Trong làn sương m.á.u b.ắ.n tung tóe, Tô Miên ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Tiêu Cảnh Hành. Lưỡi d.a.o tẩm độc kẹt trong kẽ xương , m.á.u đen ồ ạt chảy .
“Đồ ngốc!” Nàng xé toạc áo , cúi xuống liền mút vết thương!
Đôi môi ấm nóng bao bọc lấy phần thịt đau đớn dữ dội, m.á.u độc lẫn với nước bọt của nàng nàng khạc mạnh xuống đất.
Tiêu Cảnh Hành đau đến ngửa cổ thở dốc, nhưng run rẩy khi đôi môi nàng mút lấy. Tóc ướt dính trán ướt mồ hôi của nàng, trong mùi m.á.u tanh lẫn một chút hương thơm ngọt ngào của rượu hoa quế…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dien-ha-nha-ben-co-chut-vo-dung/chuong-5-dong-chay-ngam-cuon-cuon-day-do-ngot-ngao.html.]
“Loảng xoảng!”
Lưỡi d.a.o gãy tẩm độc ném xuống vực sâu. Tô Miên lau vết m.á.u ở khóe môi, đột nhiên kẹp chặt gáy , ấn về phía !
Một nụ hôn nồng mùi sắt và m.á.u mạnh mẽ va chạm.
Răng va rách môi, đầu lưỡi nàng cạy mở hàm răng cứng đờ của , đẩy một viên thuốc sâu trong cổ họng.
“Nuốt !” Nàng thở dốc lùi , ngón cái lau qua đôi môi dính m.á.u của , “Thuốc giải năm trăm lượng, ghi sổ nợ của ngươi.”
Hang đá lạnh lẽo thấu xương.
Tô Miên xé vạt áo lót, ấn nốt chút kim sang dược cuối cùng lên vai Tiêu Cảnh Hành. Hắn sấp đống cỏ khô, tấm lưng trần trụi phập phồng theo thở, vết thương mới chồng chất lên vết sẹo cũ, giống như một bức tranh sơn thủy đổ nát.
“Lạnh…” Tiếng răng va khe khẽ vang vọng trong hang đá.
Tô Miên tặc lưỡi một tiếng, đột nhiên xé toạc vạt áo dính m.á.u của . Lồng n.g.ự.c ấm nóng áp tấm lưng lạnh giá của , cánh tay như gọng kìm ôm lấy eo .
Hai cơ thể khít khao gắn chặt , nhịp tim đập mạnh xuyên qua lớp da thịt.
Tiêu Cảnh Hành đột nhiên căng cứng, nhưng vết thương lòng bàn tay nàng ấn chặt: “Cựa quậy nữa sẽ phế ngươi.” Hơi nóng phả gáy , “Ôm ngươi là để tiết kiệm thuốc, ngươi tự cho là miếng bánh ngon ?”
Tiếng sói tru bên ngoài hang bỗng gần hơn. Tô Miên một tay sờ soạng con d.a.o găm trong ủng, nhưng trong lòng đột nhiên lật !
Tiêu Cảnh Hành đè chặt nàng , đôi môi dính m.á.u lướt qua vành tai nàng: “…Lần đến lượt bảo vệ ngươi.”
Ánh lửa chợt bùng sáng!
Ba mũi tên lửa ghim vách hang, bóng đen của thủ lĩnh Lang Kiêu Vệ chặn kín cửa hang: “Thật là một đôi uyên ương liều mạng!” Thanh loan đao xé toạc làn khói, thẳng tắp bổ về phía cổ họng Tiêu Cảnh Hành…
Con d.a.o găm của Tô Miên xuất phát nhưng đến !
“Keng!”
Giữa những tia lửa b.ắ.n tung tóe, nàng xoay che chắn cho Tiêu Cảnh Hành phía , nhưng bả vai nàng va chỗ mẻ của thanh loan đao. Vệt m.á.u b.ắ.n tung tóe lên vách đá!
Cơn đau dữ dội kích thích bản tính hung ác. Con d.a.o găm của Tô Miên như một con rắn độc quấn lấy thanh loan đao, lòng bàn tay trái của nàng như ma quỷ vỗ thẳng n.g.ự.c đối phương –
“Phụt!”
Thủ lĩnh Lang Kiêu Vệ phun m.á.u bay ngược phía , tiếng xương sườn gãy đôi rõ mồn một. Hắn trừng mắt chằm chằm lòng bàn tay trái dính m.á.u của Tô Miên, ánh trăng chiếu sáng một dấu ấn đầu sói màu đỏ thẫm lòng bàn tay nàng.
“…Ấn Xích Lang?!” Hắn ho m.á.u rống lên, “Ngươi là… do Lang Chủ đời tự tay phong…”
Lời còn dứt, con d.a.o găm của Tô Miên xuyên qua cổ họng !
Máu phun xối xả lên mặt Tiêu Cảnh Hành, ấm nóng và nhớp nháp. Hắn ngây Tô Miên , bàn tay dính m.á.u vuốt ve gò má :
“Sợ ngây ?” Nàng thở hổn hển, đá cái đầu của thủ lĩnh Lang Kiêu Vệ xuống vực sâu, “Ghi nhớ, tính mạng của ngươi…”
Ngón tay dính m.á.u đột nhiên chạm n.g.ự.c , nóng như thanh sắt nung:
“…Từ trong ngoài đều là của .”
Ngoài hang, mưa rào tạnh. Dấu Ấn Xích Lang lòng bàn tay Tô Miên ngâm trong vũng máu, chiếu rọi lẫn với hình xăm Lang Kiêu t.h.i t.h.ể đầu đất. Ngón tay dính m.á.u của Tiêu Cảnh Hành đột nhiên vuốt ve dấu ấn đó –
“Vết sẹo … Là để dành cho ?”