Bọn buôn người này cuối cùng sẽ giao cho cảnh sát, bà con ra tay rất khéo, đều nhắm vào những chỗ đánh thì rất đau nhưng không c.h.ế.t người mà đánh.
Chú Vương tìm thấy tôi là một sự trùng hợp.
Trong thôn này có một cặp vợ chồng mãi không có con, muốn đi nhận nuôi một đứa bé nhưng không thành công.
Tình cờ bị bọn buôn người nhìn thấy, thấy hai vợ chồng là khách hàng tiềm năng liền để lại một địa chỉ.
Vừa hay thôn này nằm sâu trong núi lớn, vị trí hẻo lánh, trong thôn có rất nhiều người đàn ông độc thân, có thể cùng nhau bán tôi đi.
Hai vợ chồng thấy cậu bé bệnh nặng thoi thóp, liền bế nó đến nhà ông lang già.
Ông lang già phát hiện đứa bé không rõ lai lịch, tra hỏi mới biết được đứa bé bị bắt cóc, trên xe còn có một cô bé.
Ông lập tức quả quyết bảo con trai giả vờ muốn mua vợ để chặn bọn buôn người lại kéo dài thời gian.
Ông đi tập hợp bà con trong thôn bắt giữ bọn buôn người.
Chú Vương và con trai ông lang già trước đây là bạn học, đúng lúc khoảng thời gian này chú ấy đang ăn chực ở nhờ ở đây.
Chú ấy nghe thấy vậy quyết định cùng đi với con trai ông lang già, không ngờ lại nhìn thấy tôi ở trong thùng xe.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chú Vương đưa tôi đến nhà ông lang già, cậu bé đó cũng ở đây, người nó vẫn còn nóng bỏng.
Hơi nóng không ngừng bốc ra từ làn da của nó, khiến người ta lo lắng nó sẽ sốt cao không hạ mãi, cuối cùng bị sốt đến ngớ ngẩn.
Tôi giúp cho nó ăn cháo kê, dùng khăn thấm cồn lau cổ và nách cho nó.
Mong nó sớm hạ sốt, khỏe mạnh về nhà.
Người nhà của nó chắc hẳn cũng rất lo cho nó.
Không biết có phải ông trời nghe thấy lời cầu nguyện hay muốn bù đắp lại kiếp nạn chúng tôi đã trải qua.
Mắt thằng bé hơi động đậy một chút, sau đó từ từ mở ra.
Tuy rằng rất nhanh lại nhắm lại, nhưng quả thực là dấu hiệu tốt.
Cơn sốt của cậu bé đã hạ.
Cả người nó không còn đỏ bừng như lúc trước, khôi phục lại màu da bình thường.
Bố mẹ tôi gần như là đến cùng lúc với cảnh sát.
Bố ôm chặt tôi vào lòng, toàn thân đều run rẩy, khóc không thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dien-cuong-chay-tron-khoi-kich-ban-bach-nguyet-quang/chuong-5.html.]
Mẹ tôi vốn luôn kiên cường cũng hốc mắt đỏ hoe sưng húp, trong mắt giăng đầy tơ máu.
"Nam Nam, mấy ngày nay có sợ lắm không, bố mẹ sắp lo c.h.ế.t rồi."
Tôi cũng nước mắt chảy đầy mặt.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa tôi đã không còn nhìn thấy bố mẹ nữa rồi.
Bà con dân làng lôi bọn buôn người bị nhốt trong chuồng bò ra, từng tên từng tên bọn chúng bị đánh bầm tím sưng phù, mặt mũi biến dạng hoàn toàn.
Cảnh sát không nói gì, nhìn vẻ mặt của họ thậm chí cũng rục rịch muốn cho bọn chúng một trận.
Cảnh sát đảm bảo nhất định sẽ tiếp tục truy lùng, giải cứu những người đã bị bán đi, kiên quyết ngăn chặn đà lộng hành của bọn tội phạm.
Cậu bé đó và hai vợ chồng mua đứa bé cũng bị họ đưa đi.
Nghe nói đã liên lạc được với bố mẹ thằng bé, họ đang vội vã đến đoàn tụ với thằng bé.
Đối với hai vợ chồng mua đứa bé họ sẽ không khoan nhượng, cho dù họ là nhất thời nông nổi.
Bố mẹ tôi lái chiếc xe tải nhỏ chở hàng của gia đình đến đây.
Lúc đến trên xe chỉ có hai người đang lo lắng kinh hãi, lúc về thì thêm tôi và chú Vương.
Bầu không khí trong xe cũng từ u ám nặng nề biến thành sự may mắn thoát c.h.ế.t sau tai nạn.
Mẹ tôi vốn trầm ổn bình tĩnh đã từ từ bình tĩnh lại, bà ấy nhận lái xe.
Tôi dựa vào vai bố ngồi ở ghế sau, chú Vương ngồi cạnh chúng tôi.
Kế hoạch ban đầu của chú ấy là ở nhà bạn học cũ một tháng, sau khi xảy ra chuyện này liền thay đổi ý định, chỉ ở hơn một tuần đã phải về rồi.
Chú ấy nói thế này: “Sống hơn ba mươi năm, khó khăn lắm mới làm được một chuyện tốt lớn như vậy. Lúc này mà không về rửa hận, vả mặt thật đau mấy ông bà cô bác suốt ngày thường khinh thường tôi, đặt điều nói xấu sau lưng tôi, thì chẳng phải lỗ to sao!"
Trên xe, chú Vương đắc ý ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu ngạo.
Hai tay chú ấy không ngừng khoa tay múa chân, miêu tả cảnh tượng đêm đó bắt được bọn buôn người và giải cứu tôi.
Chú ấy kể mình đã mưu trí dũng cảm chặn đứng bọn buôn người như thế nào, như một vị thần giáng thế cởi trói và đưa tôi ra khỏi hang ổ của chúng ra sao. Bọn buôn người thì run rẩy sợ hãi, ngoan ngoãn chịu trói dưới uy thế của chú ấy.
Mẹ không hề vạch trần những lời khoe khoang phóng đại của chú Vương, ngược lại còn chân thành phụ họa theo, cảm ơn chú Vương rối rít vì đã cứu mạng tôi.
Mẹ nói chú Vương đã giúp đỡ chúng tôi một việc lớn như vậy, số tiền trước đây chú nợ gia đình tôi coi như xóa bỏ hết, sau này bất kể lúc nào chú đến siêu thị nhỏ nhà tôi, muốn ăn gì cứ lấy, không cần trả tiền!
Chú Vương nghe vậy, bỗng chốc bỏ luôn dáng vẻ lưu manh thường ngày, có chút ngại ngùng đưa tay sờ mũi, rồi vỗ vỗ n.g.ự.c đang ưỡn lên, cố tỏ ra vẻ nghiêm túc, nói:
"Sao mà được chứ! Chị à, việc nào ra việc nấy, Nam Nam là đứa nhỏ tôi nhìn nó lớn lên từng ngày, sự an toàn của cháu cũng là trách nhiệm của tôi."