Ngoại truyện 3: Vòng Quay Của Tình Yêu và Sóng Gió
Sau khi Tô Lâm và Giai Di kết hôn, cuộc sống của Duy Thành và Tuyết Như cũng bước sang một trang mới. Hai , từ hai mảnh ghép tưởng chừng chẳng liên quan, xích gần hơn trong những năm tháng đại học. Duy Thành, với sự hoạt bát, hài hước, luôn là khuấy động cuộc vui. Còn Tuyết Như, với vẻ ngoài tinh nghịch và một trái tim ấm áp, là luôn ở bên lắng những tâm sự của Duy Thành.
Hai năm khi nghiệp, Tuyết Như trở thành một nhà thiết kế thời trang đầy triển vọng. Duy Thành, với niềm đam mê nhiếp ảnh, mở một studio nhỏ và nhanh chóng trở thành một nhiếp ảnh gia tự do tiếng. Công việc bận rộn khiến họ ít thời gian dành cho hơn. Những cuộc hẹn hò thưa dần, những tin nhắn cũng ngắn gọn hơn. Giữa họ bắt đầu xuất hiện những rạn nứt nhỏ.
Một buổi tối, Duy Thành trở về nhà một buổi chụp hình kéo dài. Anh thấy Tuyết Như đang sofa, khuôn mặt mệt mỏi, và xung quanh là những bản phác thảo dang dở.
"Sao em vẫn ngủ?" Duy Thành hỏi, giọng đầy mệt mỏi.
"Em ngủ ," Tuyết Như trả lời, giọng lạnh nhạt. "Anh nhớ hôm nay là ngày gì ?"
Duy Thành sững sờ. Hôm nay là kỷ niệm ba năm họ yêu . Anh quên.
"Anh xin ," Duy Thành , giọng đầy hối . "Anh bận quá nên..."
"Lại là bận. Anh lúc nào cũng bận," Tuyết Như dậy, giọng nghẹn . "Anh còn quan tâm đến em nữa ? Hay chỉ công việc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/diem-den-cua-thanh-xuan/chuong-9-ngoai-truyen-3.html.]
Cuộc cãi vã diễn , và đó là sự im lặng nặng nề. Hai , đầu tiên bao năm, cảm thấy xa cách đến lạ lùng. Duy Thành nhận rằng, công việc chiếm hết thời gian và tâm trí của , khiến quên mất quan trọng nhất.
Sau đêm đó, Tuyết Như chuyển đến nhà bạn ở tạm. Duy Thành cảm thấy trống rỗng. Ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và cô quạnh. Anh lục những bức ảnh cũ, những bức ảnh chụp Tuyết Như từ thời trung học. Nụ rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh, tất cả đều nhắc nhở về một tình yêu từng .
Anh nhận rằng, thể sống thiếu cô. Anh quyết định một điều gì đó để chuộc .
Duy Thành dành cả tuần để chuẩn . Anh tìm địa điểm hẹn hò đầu tiên của hai , một quán cà phê nhỏ với những chiếc đèn lồng giấy. Anh trang trí quán, treo những bức ảnh của họ từ thuở còn học cho đến bây giờ. Anh nhờ Giai Di và Tô Lâm giúp đỡ, để Giai Di thể gọi Tuyết Như đến đó.
Khi Tuyết Như bước , cô ngỡ ngàng. Khắp nơi đều là những kỷ niệm của hai . Cô thấy Duy Thành đang đợi, tay cầm một chiếc máy ảnh.
"Anh chụp một bức ảnh kỷ niệm," Duy Thành , giọng run run. "Một bức ảnh mới, cho một khởi đầu mới."
Tuyết Như , nước mắt khẽ lăn dài má. Duy Thành mỉm , đưa máy ảnh lên. Tuyết Như đối diện , nở một nụ rạng rỡ, một nụ mà Duy Thành lâu thấy. Anh bấm máy. Bức ảnh chụp khoảnh khắc hai , ánh mắt tràn ngập tình yêu và sự tha thứ.
"Chúng sẽ cùng tìm những điều mất, và tạo những kỷ niệm mới," Duy Thành .
Từ đó, Duy Thành và Tuyết Như học cách cân bằng giữa công việc và tình yêu. Họ rằng, dù công việc bận rộn đến , thì tình yêu và sự quan tâm dành cho mới là điều quan trọng nhất.
(Toàn văn )