Ta ngẩng đầu lên, thấy bà thống khổ nhắm chặt mắt.
“Vâng, nhưng cả đời nhi nữ cũng đều sống trong tình cảnh khó đó. Khi xưa con tưởng rằng những khổ sở sẽ khiến mẫu thấu hiểu niềm tin cùng uất ức của con, để từ đó chia chút ánh cho con. Đến nay, nhi nữ dám mong nữa.”
Nói xong, cúi đầu, bàn tay áp xuống đất, hướng về mẫu mà nặng nề khấu đầu:
“Trong lòng nhi nữ chỉ một nguyện vọng: con sống, mẫu !”
Khi cất tiếng gọi một tiếng “mẫu ”, giọng cố ý nhấn nặng, mẫu liền run lên, giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mặt vẫn còn vương nét m.ô.n.g lung hoang mang.
Rốt cục, bà dùng giọng điệu đầy nỡ, hạ xuống quyết định với :
“Những năm qua, chung quy là phụ con quá nhiều. Hôm nay con hãy cùng Hạc Bội theo lên xe. Đợi chuyện qua , từ nay về … coi như con từng mẫu .”
Ta quỳ rạp xuống đất, hồi lâu chẳng thể dậy.
Ngược , mẫu gọi Vương ma ma đến, sai sửa soạn dung nhan cho . Bà :
“Dù cũng là tiểu thư đích xuất trong phủ, tiến cung giữ thể diện.”
Vương ma ma lĩnh mệnh, tiến lên tháo bỏ búi tóc rối đầu , tỉ mỉ chải chuốt .
Mẫu bên cạnh, dung nhan trong gương dần điểm trang, khẽ thở than:
“Hạc Bội theo hầu hạ từ lâu, xưa nay chỉ tin tưởng tay nghề của nàng . Những năm qua từng ngắm kỹ, nay kỹ mới thấy, Ngọc Nhi của quả thật giống lúc còn trẻ bao.”
Vương ma ma cũng vội vàng phụ họa:
“Người thường , năm đó phu nhân bước qua Quỷ Môn Quan mới sinh đại tiểu thư, cho nên đại tiểu thư hiểu chuyện, là tới để báo ân. Bởi càng thêm cận, giống phu nhân như đúc.”
Lời dường như chạm đến vết thương trong lòng mẫu , bà nghiêng , đưa khăn lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Hồi lâu bà mới bước tới, nắm lấy tay : “Đi thôi, đến giờ xuất phát .”
Trước đó phụ cho đến gọi, mẫu viện cớ đau đầu, bảo phụ cung .
Lúc phụ ở trong phủ, bà dẫn ngoài cũng dễ dàng hơn.
Đến cung môn xuống xe, vặn gặp lúc các nhà quyền quý đại thần lượt đến nhưng thấy bóng dáng tiểu thư khuê các đồng niên.
Ta mẫu ở bên cạnh khẽ buông một tiếng thở dài, tự sải bước hướng về yến tiệc.
Chẳng rõ tiếng thở dài là vì thương cảm tiền đồ của , bởi vì lo ngại cảnh ngộ của chính bà khi đối diện phụ .
lúc theo chân cung nhân dẫn đường định rời , lưng bất chợt một thanh âm trong trẻo lạnh lùng gọi .
Một chẳng thể tính là quen chắn ngay mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-17.html.]
“Lưu Vân Ngọc, ngươi quả nhiên dám đến? Xem Thái sư phủ các ngươi vẫn còn mấy phần cốt khí.”
Tống Như Chi chằm chằm mấy lượt mới mở miệng.
Nàng vì hận Lưu Uyển Tình, nên liên lụy cả vốn thường kéo xuống nước nàng giải vây, trong mắt Tống Như Chi, và Lưu Uyển Tình chẳng khác nào một giuộc.
Ngày thường trong yến tiệc, nàng từng lấy một nụ hòa nhã với .
Ngay cả lúc , lời nàng cũng mang theo chút ngạo mạn, cằm khẽ nâng cao, giọng điệu chua cay mấy phần.
14
“Ngày tháng ở Tây Lăng khổ hàn, lễ Phật khiến càng thêm gầy hao, Tống tiểu thư sợ uổng phí xuân thì ?”
Ta vốn quen nụ giả tạo lấy lòng của Lưu Uyển Tình, lúc thấy Tống Như Chi lộ vẻ chua cay, cảm thấy chút đáng yêu.
“Sợ? Ta gì sợ?” Tống Như Chi xong, cằm càng kiêu hãnh nâng cao. Ta chú ý thấy lưng nàng từng cúi xuống, dáng vẻ cứng cỏi, kiêu ngạo khắc rõ diện mạo.
Nàng :
“Ở kinh thành , phú quý dùng trong phủ, mặc , món nào từ bách tính mà ? Nếu bách tính, còn gì tới xuân quang thịnh thế? Đây vốn là bổn phận của kẻ quyền quý. Ta khác hẳn đám rùa rụt đầu .”
Lời dứt, nàng ngẩng cao đầu, khí thế lẫm liệt rời .
Ta nàng cướp mất lời, chỉ đành theo bóng lưng nàng mà khẽ lắc đầu bất lực.
Đợi đến khi vội vã đến cửa, gặp ngay một nhóm nam nhân từ phía đối diện bước tới.
Trong , cả phụ .
Chỉ một thoáng, khi ánh mắt ông dừng , sắc diện trầm hẳn xuống.
Chỉ thấy phụ đưa mắt, tiểu đồng bên cạnh lập tức định tiến lên trói áp giải .
Ta vùng vẫy lùi vài bước, ánh mắt phụ mang theo hận ý hề che giấu.
Chút phản kháng từng càng khiến phụ giận dữ.
Ông sải bước đến gần, tay nâng cao, thần sắc lộ rõ hung tàn.
Mấy tiểu đồng cũng vòng phía , bao vây chặt chẽ, tưởng như thể tránh thoát.
lúc , xảy biến cố.
“Đó chẳng là đai tiểu thư Lưu gia ? Ngày thường cửa lớn , cửa nhỏ chẳng bước, hôm nay đến đây? Mau cùng , các tỷ đều nhiều điều cùng ngươi.”
Thanh âm trong vắt của Tống Như Chi vang lên nơi bậc cửa. Giọng nàng cao vút, lập tức thu hút ánh mắt nửa sảnh đường sang.