Đứa con út của Triệu đại tẩu là một đứa trẻ nhút nhát, mỗi lần thấy ta cầm sổ sách, đều trèo lên ghế tò mò nhìn.
Ta hỏi cậu nhóc: "Muốn học không? Ta dạy ngươi viết chữ nhé?"
Cậu nhóc đỏ mặt gật đầu, từ đó mỗi ngày chúng ta đều cầm cành cây vẽ vời viết chữ trong sân.
Triệu đại tẩu mỗi lần đều nói: "Đứa bé này nhút nhát rụt rè, không biết giống ai nữa."
Khi tẩu ấy thấy con trai út viết tên những người trong nhà lên giấy, ánh mắt của tẩu ấy rực nóng, cẩn thận cất trang giấy kia vào lòng.
Qua ngày mồng tám tháng Chạp, không khí Tết càng thêm nồng đậm, nhà nhà trong thành bắt đầu mổ lợn đón Tết, hấp bánh bao.
Nhưng ngay trong một đêm yên tĩnh trước Tết, tiếng trống trận trong thành đồng loạt vang lên.
---
Triệu đại tẩu "ầm ầm ầm" đập cửa phòng ta:
"Tuyết Nghiêu! Mau tỉnh dậy, người Bắc Địch công thành rồi!"
Ta giật mình kinh hãi, thành Vọng Bắc được mấy tòa quan thành bảo vệ, theo lý thuyết cho dù Bắc Địch tấn công, cũng phải là quan thành ở phía trước chống đỡ chứ!
Mỗi bước mỗi xa
Triệu đại tẩu thuần thục dẫn chúng ta chạy đến dưới chân thành, nam nhân ở phía trước xông pha chiến trận, nữ nhân thì giúp vận chuyển vật tư.
Tẩu ấy thấy tay chân ta khẳng khiu, bảo ta vận chuyển mũi tên, còn mình thì chạy đi vác đá.
Những tảng đá trên máy b.ắ.n đá, một người ôm vừa đủ, Triệu đại tẩu một mình cũng có thể nhấc lên.
Ta thấy tẩu ấy khiêng tảng đá, răng nghiến chặt, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng tẩu ấy vừa đặt một tảng xuống, quay người lại đã đi khiêng tảng khác.
Trên tường thành thỉnh thoảng lại có thương binh và t.h.i t.h.ể được khiêng xuống, m.á.u tươi chảy lênh láng khắp nơi, ta nhìn mà choáng váng.
Không biết lúc này Chu Minh Quang ở đâu, cũng không biết chuyện như vậy chàng đã trải qua bao nhiêu lần rồi.
Những người đã c.h.ế.t kia, người thân của họ có phải cũng giống như ta ở kiếp trước, còn đang khổ sở chờ đợi ở quê nhà hay không?
Có lẽ, Chu Minh Quang của kiếp trước, chính là trong một đêm bình thường đến không thể bình thường hơn như thế này, gặp phải Bắc Địch tấn công thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/di-tim-chu-minh-quang/chuong-3.html.]
Sau đó giống như vô số những tướng sĩ trẻ tuổi khác, vội vã lên tường thành phòng thủ, rồi khi xuống thì đã là một khối thi thể.......
Rất nhanh, ta ngay cả thời gian để thương xuân buồn thu cũng không có, quản sự chê ta chạy chậm, sai ta ra phía sau chăm sóc thương binh.
Trong căn phòng đổ nát, những tấm ván cửa được đặt thành hàng, những tấm ván này đều được dỡ xuống từ nhà dân trong thành.
Trong phòng tiếng rên rỉ không ngừng, có người liên tục được đưa vào, cũng có người liên tục được khiêng ra.
Ở phía sau không biết tình hình chiến sự phía trước ra sao, chỉ biết ván cửa ngày càng nhiều, căn phòng càng ngày càng chật.
Nghe nói có một số thương binh là từ các quan thành lân cận đến chi viện, ta bắt đầu để ý đến khuôn mặt của từng người.
Thật lòng mà nói, ta có chút không nhớ rõ khuôn mặt của Chu Minh Quang nữa rồi.
Chỉ nhớ chàng mày rậm mắt to, cười lên miệng cũng toe toét rất rộng.
Nhưng chàng rời xa ta chưa đầy ba năm, chắc là vẫn nhận ra ta nhỉ?
Cho dù bây giờ ta nghe theo lời dặn của quân y, dùng khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nếu chàng không nhận ra ta, ít nhất ta cũng phải giận dỗi ba ngày, nhất định phải để chàng chạy theo dỗ dành ta thật lâu mới chịu tha thứ.
---
Một tiếng kêu đau đớn cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, là quân y đang giúp một thiếu niên mười sáu tuổi nhổ mũi tên.
Mũi tên gần như b.ắ.n xuyên vai hắn, quân y dùng con d.a.o cong đã hơ lửa rạch vào da thịt.
Thiếu niên cắn chặt nửa đoạn cán tên còn lại, cổ họng nghẹn ngào những tiếng nức nở kìm nén.
Thiếu niên trước mắt còn nhỏ hơn Chu Minh Quang, xem ra cũng chưa thành thân, nửa đời sau có lẽ phải sống nhờ vào huynh đệ họ hàng.
Ta đột nhiên có chút sợ hãi, ở nơi này tốt nhất là đừng nên gặp Chu Minh Quang.
Vết thương của thiếu niên rất sâu, quân y khâu mấy mũi mới miễn cưỡng cầm m.á.u được.
Mắt hắn nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt vì đau đớn, quân y nói tối nay nếu không sốt thì có lẽ sẽ qua khỏi.