Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạn bè, đồng nghiệp... Một số người bày tỏ sự cảm thông, nhưng nhiều người thì lại né tránh. Họ không biết phải đối xử với tôi như thế nào. Kẻ bị phản bội đáng thương? Hay người vợ cay độc đã đẩy chồng và em gái vào tù? Dù sao, câu chuyện của tôi quá "drama", quá "nặng nề" đối với cuộc sống bình thường của họ. Tôi dần cắt đứt liên lạc với tất cả. Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại, không muốn nghe những lời hỏi han giả tạo.
Tôi thử tìm một công việc mới, ở một thành phố khác. Nhưng mọi nơi đều từ chối. Cái tên của tôi, câu chuyện của tôi... như một vết nhơ không thể xóa sạch.
"Vậy là hết thật rồi." Tôi nghĩ thầm. "Hết tất cả rồi."
Tôi chuyển đến một căn hộ nhỏ hơn, ở một khu vực xa trung tâm. Nơi không ai biết tôi là ai, không ai biết về "đêm tân hôn rách nát" của tôi.
Carrot Và Tịch Dương
Tôi cố gắng sống một cuộc sống bình thường mới. Nhưng làm sao có thể bình thường khi mỗi đêm nhắm mắt lại, hình ảnh đêm tân hôn kinh hoàng lại hiện về? Ánh nến... cánh hoa... và hai cơ thể trần trụi... Tôi vẫn nghe thấy tiếng cười, tiếng rên rỉ của họ, ám ảnh khứu giác bởi mùi nước hoa kinh tởm.
Trả thù ư? Tôi đã làm được. Tôi đã vạch trần chúng. Chúng phải trả giá. Nhưng sự bình yên mà tôi mong đợi... không có. Chỉ có sự trống rỗng và nỗi đau.
Tôi nhớ lại những ngày đầu tiên sau đêm đó. Nỗi đau tột cùng đã biến thành căm hận. Căm hận biến thành sức mạnh để tôi hành động. Tôi nghĩ rằng việc khiến chúng đau khổ, khiến chúng mất tất cả, sẽ lấp đầy khoảng trống trong tim tôi. Nhưng không. Khoảng trống đó vẫn ở đó, thậm chí còn lớn hơn.
Sự trả thù... không phải là thuốc giải độc. Nó chỉ là một loại độc khác, thiêu đốt tâm hồn tôi, biến tôi thành một con người khác. Lạnh lẽo hơn, chai sạn hơn, mất niềm tin hơn.
Chú Minh thỉnh thoảng gọi điện cho tôi. Ông lo lắng cho tôi.
- Mai à, con có cần gặp chuyên gia tâm lý không? Đừng chịu đựng một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-29.html.]
- Cháu không sao đâu chú. - Tôi trả lời, giọng đều đều. Tôi không nghĩ có ai có thể giúp tôi. Vết thương này... quá sâu.
Có một người bạn cũ đã cố gắng tiếp cận tôi, tỏ ý quan tâm. Anh ấy đã giúp tôi một tay trong quá trình thu thập bằng chứng. Anh ấy là người tốt. Nhưng tôi không thể. Tôi không còn tin vào bất kỳ mối quan hệ nào nữa.
"Tất cả chỉ là giả tạo." Tôi nghĩ thầm. "Con người... ích kỷ và tàn nhẫn. Giống như Hoàng. Giống như Hương."
Tôi từ chối lời mời cà phê của anh ấy. Tôi từ chối mọi cuộc gặp gỡ. Tôi tự nhốt mình trong thế giới nhỏ bé của riêng mình.
Một buổi chiều mưa, tôi nhận được tin nhắn từ chú Minh.
"Hoàng và Hương đã nhận án phạt rồi con. Hoàng... năm năm tù. Hương... ba năm. Con thấy sao?"
Tôi đọc tin nhắn, không có cảm xúc gì đặc biệt. Năm năm... ba năm... Vậy là hết rồi sao? Hậu quả cho tất cả những gì chúng đã làm... chỉ có thế thôi ư?
Tôi không trả lời tin nhắn của chú Minh. Tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng mưa rơi tí tách. Thành phố nhòa đi trong màn nước.
Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Căn phòng tối sầm. Chỉ có ánh đèn đường yếu ớt hắt vào. Tôi nhìn bóng phản chiếu của mình trên tấm kính. Một người phụ nữ cô độc, ánh mắt chứa đầy sự mệt mỏi và u ám.
Đêm tân hôn rách nát... Nó đã không chỉ phá hủy một cuộc hôn nhân, một gia đình. Nó đã phá hủy cả con người tôi.