Đạp Cành Hoa - 7

Cập nhật lúc: 2025-10-10 15:31:35
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18.

“Mẫu ơi, chúng đang ạ?”

Trên chiếc xe lừa cũ kỹ, tiểu hoàng tôn cố gắng thẳng .

Thế nhưng đường gập ghềnh, chỉ mới ngay ngắn bao lâu, hình nhỏ bé xóc đến mức lắc qua lắc thương buồn .

“Chúng Dương Thành, tìm cữu cữu của con.”

Ta ôm c.h.ặ.t t.a.y nải, tiếng con hỏi thì khẽ đáp.

“Cữu cữu ạ?”

Tiểu hoàng tôn ngơ ngác , như nghĩ điều gì đó, trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ:

“Có là ca ca ruột của mẫu ?”

“Phải.”

Ta đáp , nhưng trong lòng thầm bổ sung: cũng hẳn.

Xích Vũ Tướng quân là nghĩa của Nhị hoàng tử phi, xét về vai vế thì cũng coi như trưởng.

huyết thống ruột rà.

Ấn tượng của về vẫn dừng ở những lời mắng nhiếc cay độc của Lục Chấp Xuyên mỗi khi lâm hạnh:

“Cái gì mà Xích Vũ tướng quân! Chẳng qua chỉ là con ch.ó mà trẫm nuôi mà thôi!

Còn dám vênh mặt mặt trẫm?

Ngươi thấy cảnh quỳ l.i.ế.m giày cho Nhị !

Con ch.ó mà trung thành đến mức , còn nghi đứa con của Nhị chắc là con ruột!”

Đường đường một đế vương, hạ rủa xả chính ruột một cách bỉ ổi như thế.

Thật ghê tởm.

Chỉ tiếc khi đó thế cô lực mỏng, bằng , bật dậy mà tát cho mười cái cũng hả giận.

Thấy sắc mặt khó coi, tiểu hoàng tôn do dự, khẽ ôm lấy cánh tay .

“Mẫu … nếu cữu cữu thích chúng , thì đừng nữa. Tuy con còn nhỏ, nhưng phu tử vẫn khen con thông minh. Chỉ cần con, con sẽ giúp mẫu sống thật .”

Lời trẻ con vụng về nhưng chân thành, khiến lòng ấm áp nhất.

Ta véo nhẹ má , cố ý lớn để cho phu xe :

“Xí xí, bậy! Cữu cữu của con thương con nhất! Lần lính còn mua bao nhiêu quà cho con, quên ? Lần chúng qua đó, còn gửi thư dặn sẽ cho đến đón. Chỉ là mẫu phiền nên mới tự dẫn con .”

Nghe , phu xe đang quất roi cũng hứng chí hỏi:

“Ca ca của phu nhân cũng quan hả?”

“Cũng hẳn, chỉ là một bách phu trưởng thôi.”

Ta đáp bâng quơ.

“Chà, cũng ghê gớm lắm đó.”

Ánh mắt phu xe lóe lên điều gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn phụ họa vài câu, đó im lặng đ.á.n.h xe tiếp.

Tiểu hoàng tôn nắm tay chặt hơn, trong mắt thấp thoáng vẻ hối :

“Mẫu … con… con sai gì ?”

Hắn rướn sát tai , hạ giọng như thì thầm.

Ta khẽ lắc đầu, nhiều thêm về chuyện đó.

Ra ngoài lang bạt, góa con côi như , nhất định lòng đề phòng.

Những gì đứa nhỏ , nhất định .

Vì tương lai, hắ sẽ còn đối mặt với vô hiểm nguy, học cách nghĩ , cân nhắc từng lời từng bước.

Ta thể dạy văn chương kinh sử như phu tử, nhưng thể dạy những gì dùng m.á.u và nước mắt để sống sót trong hậu cung, những gì gọi là: Cách , trong thế gian đầy cạm bẫy.

19.

Con đường đến Dương Thành chẳng dễ chút nào.

Lúc , trong thành bắt đầu rộ lên những tin đồn về giặc cướp và tai ương.

Chúng trả tiền qua trung gian, thuê một căn nhà nho nhỏ.

Nhà lớn, sát rìa khu dân tị nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dap-canh-hoa/7.html.]

Nơi dân nghèo dữ, nhưng cực kỳ đoàn kết.

Giặc thành vốn vì tiền, chứ mà dây dưa với đám nghèo xác xơ, hung tợn và gắn bó .

Nghĩ nghĩ , đây mới là chốn an nhất để nương .

Ta bỏ chút bạc, đưa tiểu hoàng tôn đến tư thục do nhà giàu mở.

Ở đây, dân thường học cũng khó.

Chẳng nơi nào cũng danh sư ẩn thế, thậm chí, so với trường công rách nát thì những phu tử thuê bằng giá cao còn đáng tin hơn nhiều.

Cùng lúc đó, để dân nghèo ghen ghét, bắt đầu nhận sửa chữa may vá suốt ngày đêm.

“Phu quân mất, chỉ để mỗi đứa nhỏ . Chàng , nhất định nuôi dạy cho bằng đứa con duy nhất mà để .”

Dựa lý do , dần hàng xóm chấp nhận.

“Thẩm phu nhân đúng là phận khổ.”

“Tất cả cũng vì đứa con thôi mà.”

“Theo thấy thì nàng hiền quá. Với nhan sắc thế , bỏ con tìm khác gả , chừng còn sống sung sướng như bà hoàng, hầu kẻ hạ chứ!”

Trong muôn lời bàn tán, bỗng trở thành ‘liệt nữ tiết phụ’ trong đám dân chạy loạn.

Ta mà cũng thấy dở dở .

tiểu hoàng tôn thì đau lòng lắm.

Một , học về, đúng lúc thấy đang ngẩn xoa mắt.

Mắt đỏ hoe, giật lấy kim chỉ trong tay , một lời, bệt xuống một góc, bắt đầu khâu vá.

“Mẫu , con hư.”

“Mẫu khổ thế đều là vì con… Con nhất định sẽ để mẫu sống sung sướng nhất, sướng nhất đời…”

Ta định , mà hiểu nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thấy , càng nức nở lớn hơn.

Hàng xóm động tưởng nhà xảy chuyện, ùa xem, mới phát hiện hai con đang ôm .

Biết nguyên do, ai nấy đều nhịn mà bật .

“Thằng bé Thẩm gia đúng là bụng ghê.”

Tiểu hoàng tôn mắc cỡ, chui tọt lòng , mặt đỏ bừng bừng.

Từ hôm đó, xung quanh bắt đầu âm thầm giúp đỡ chúng .

Chỗ cho thêm ít củi, chỗ xách thêm gàu nước.

Ta báo đáp, nhưng chẳng lấy gì để trả.

Phận đàn bà góa bụa, tuyệt đối nên khoe của.

Hình như tiểu hoàng tôn cũng hiểu sự khó xử đó của .

Thế là mỗi ngày, tự để dành một canh giờ, sân nhà, dạy chữ cho mấy đứa nhỏ cơ hội học.

Chuyện chấn động cả khu dân nghèo.

Con nhà nghèo khó học, nên chữ quý như vàng.

Dù chỉ tiểu nhị chạy bàn, nếu chữ, cũng thể kiếm thêm vài đồng mỗi ngày.

Chúng thu học phí, mà cảm kích vô cùng.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Hễ thấy thiếu gì là tự giác mang tới cho.

Không từ lúc nào, chúng cũng bắt đầu danh tiếng ở nơi .

Người càng ngày càng đông, giấy bút thì dùng xuể.

Thế là vài gia đình hùn vớt cát sông, nhờ vợ con sàng lọc kỹ càng, rải lên sân đất để bọn trẻ dùng que gỗ mà tập .

Cả bé gái cũng tới học.

Không ai đuổi, trái còn khen nức nở.

Ngày qua ngày, đến học cứ càng lúc càng đông.

lòng , càng lúc càng bất an.

Thời khắc đó… gần kề .

 

Loading...