Đào Đào - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-09-15 10:08:37
Lượt xem: 2,718

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhắc đến chuyện cũ, Tiết Dục một cái:

 

“Họ Hầu phủ, dám quản , càng dám đánh .”

 

“Có một đánh vỡ đầu con của một , mà bà vẫn chỉ dám mắng con điều, ép nó quỳ xuống xin .”

 

“Còn ngươi, Đào Đào, mẫu của ngươi là như thế nào ? Đối với ngươi là ? Không lừa đó.”

 

Ta gãi gãi đầu, ngẫm mãi cho đủ:

 

“Mẫu vô cùng, vô cùng .”

 

“Nói như cái tên cũ của , do tổ mẫu đặt, trưởng cũ của tên là Mạnh Ngọc, là Mạnh Đào.”

 

“Ta ngốc, chứ, ‘Ngọc’ là thứ quý giá, còn 'Đào' thì chẳng đáng bao nhiêu.”

 

“Mẫu bèn thuê tích góp, mời một lão tới hỏi tên. Ông ‘quân tử Đào Đào, lạc tận thiên chân’, nên mẫu đặt tên là Đào Đào, rằng , sẽ là một nữ quân tử.”

 

“Vậy mẫu của như thế nào? Tốt ?"

 

“Người mất sớm lắm, kịp với , cũng kịp với .” 

 

Ánh mắt Tiết Dục bỗng trầm hẳn, “Ta một mẫu nên là như thế nào.”

 

“Vậy thì Đào Đào cho mượn một nửa mẫu nhé.” 

 

Ta hào phóng vỗ vai , sợ ngại dám nhận, bèn thêm: 

 

“Mẫu tay yếu, đánh xong sẽ đánh , như tay sẽ đỡ đau hơn.”

 

Một trận gió lạnh thổi qua, Tiết Dục co rút cổ vì lạnh.

 

Ta liền gỡ chiếc khăn quàng dày nặng mẫu may cho, quấn từng vòng từng vòng quanh cổ :

 

“Nếu buồn, thể chui đầu đây. chảy nước mũi đó!”

 

Tiết Dục chạm tay lên chiếc khăn dày ấm, cũng khẽ mỉm , dịu dàng :

 

“Cảm ơn Đào Đào.”

 

Tiết Dục rúc mặt khăn quàng, chẳng còn giống con nhím hung dữ như nữa.

 

Mà giống như một con rùa con đang buồn bã.

 

4

 

Đông Chí mà chẳng ăn bánh chẻo, rét rụng tai cũng chẳng ai thương.

 

Khi Đặng ma ma đến, với Tiết Dục đang bàn, vò đầu bứt tai thư xin Chu phu tử.

 

Mẫu bưng hai bát bánh chẻo nóng hôi hổi.

 

Là buổi chiều mẫu băm nhân, tự tay gói lấy: 

 

“Đào Đào, Tiết Dục, ăn chút gì lót hãy tiếp.”

 

Còn thừa hai bát, mẫu cẩn thận xếp hộp cơm, trao cho Đặng ma ma:

 

“Làm phiền ma ma . Hộp là gửi cho lão thái thái.”

 

“Hộp còn là cho Hầu gia và Vân nhi tỷ tỷ.”

 

Nghe mẫu nhắc tới tên ‘Vân nhi’, Đặng ma ma thoáng ngẩn , nhưng trông thấy Tiết Dục bên cạnh đang ôm bát ăn ngon lành, khẽ mỉm đầy hài lòng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dao-dao-ukql/chuong-5.html.]

 

“Lão thái thái nương tử chịu quản giáo tiểu công tử, trong lòng vui.”

 

“Có điều, cũng xin nhắc một lời, nương tử mà cứ nhắc mãi đến cũ, trong lòng Hầu gia cùng tiểu công tử quên thì chẳng chừa chỗ cho nương tử .”

 

Thế nhưng mẫu chẳng lời tổ mẫu khuyên, ngay cả khi dạy bảo Tiết Dục cũng vẫn thường nhắc đến Vân cô cô.

 

Tiết Dục mắc tật yên trong học đường, Chu phu tử trách tội, lôi tới mặt mẫu .

 

Mẫu chẳng mắng, cũng chẳng đánh tay, chỉ đưa cho một quyển thơ:

 

“Mẫu của Dục nhi là một nữ tử tài học. Đây là những bài thơ do nàng để .”

 

“Chỉ khi sách, Dục nhi mới thể hiểu hết .”

 

Từ đó, Tiết Dục còn trốn học nữa.

 

Năm mới Tết đến, năm Hầu gia vẫn một tế bái Vân cô cô.

 

Năm nay, tổ mẫu nhất quyết bảo mẫu , và Tiết Dục cùng :

 

“Cũng để nó hiểu, đang sống kề cận sớm hôm là ba con các ngươi.”

 

Mẫu gấp giấy thành những thỏi vàng, nhờ thợ dán giấy thêm áo quần, đồ trang sức và bút mực giấy nghiên, đủ cả.

 

Dưới ánh đèn, ngửa đầu chạm từng góc cạnh lấp lánh của thỏi vàng bằng giấy, khẽ hỏi mẫu :

 

“Tổ mẫu ưa Vân cô cô, .”

 

“Sao mẫu còn giúp nhiều thứ thế?”

 

Mẫu xoa đầu :

 

“Nếu một ngày nào đó, mẫu còn ở bên Đào Đào nữa, một khác đến chăm sóc Đào Đào, yêu thương Đào Đào, nhưng cứ chê bai mẫu , bảo Đào Đào quên mẫu , thì Đào Đào sẽ thấy ?”

 

Ta nhíu mày:

 

“…Người đó tôn trọng tình cảm của Đào Đào, cũng kính trọng mẫu của Đào Đào.”

 

. Đào Đào học cách tôn trọng khác, chớ xem thường lòng .”

 

Hôm , trời còn sáng hẳn, trời vẫn lất phất mưa bụi.

 

Hầu gia bên xe ngựa, mặt lạnh như sương, ánh mắt đầy chán ghét, chẳng buồn liếc mẫu .

 

Mẫu xổm xuống, trao cây dù cho Tiết Dục, dịu giọng dỗ dành:

 

“Dục nhi thuộc mấy bài thơ , lát nữa nhớ cho mẫu nhé.”

 

Tiết Dục khẽ gật đầu.

 

Mẫu đưa những vật phẩm tế bái cho Hầu gia, mỉm dịu dàng :

 

“Chắc Vân tỷ tỷ sẽ thích mấy món bút mực , xiêm y với trang sức cũng là kiểu đang thịnh hành ở kinh thành.”

 

“Hầu gia và Dục nhi cúng tế cho tỷ tỷ, dẫn Đào Đào dạo chợ, đến giờ Thân sẽ gặp ở hẻm Liễu Chi cùng về, cũng dễ bề ăn với lão thái thái.”

 

Những đồ giấy tinh xảo như thật.

 

Hầu gia bỗng ngẩn mẫu , trong ánh mắt ban nãy vốn đầy lạnh lùng giờ thấp thoáng một tia áy náy.

 

“…Cảm ơn.”

Hồng Trần Vô Định

 

Mẫu nắm tay , dẫn chợ sắm đồ Tết.

Loading...