Đáng lẽ chúng ta không nên yêu - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-08-19 20:34:22
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

sững tại chỗ, tiếng giày cao gót như mũi băng nhọn, từng nhát đóng sâu tim.

Phòng bệnh yên lặng đến mức thể thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.

gom hết chút dũng khí còn sót , nhấc đôi chân nặng trĩu như đeo chì, bước , khẽ khàng khép cửa.

“Cạch” – một tiếng vang khẽ, cắt đứt thế giới bên ngoài.

Ánh sáng trong phòng bệnh mờ tối, rèm lá sách khép hờ.

Mùi thuốc sát trùng hòa với mùi thuốc men, nặng nề đè ép xuống.

Giang Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nửa nửa giường, mặt hướng cửa sổ.

Dường như nhận đến, hoặc là… chẳng thèm để tâm.

Sườn mặt ánh sáng lờ mờ càng thêm gầy gò, mong manh.

Băng gạc trán, cánh tay bó bột, băng treo lên cao…

Mỗi vết thương đều lặng lẽ kể sự thảm khốc của đêm hôm .

Một nỗi đau khó tả siết chặt lấy tim, nghẹn ứ nơi cổ họng.

từng bước rón rén tiến đến bên giường, bước chân nhẹ như sợ chạm thứ gì sẽ vỡ tan.

Đến gần mới thấy rõ bàn tay đang đặt ngoài tấm chăn trắng mỏng, đang truyền dịch.

Những đường gân xanh mu bàn tay nổi rõ,

các đốt ngón tay chằng chịt vết thương cũ mới đan xen,

ánh phản chiếu lạnh lẽo của dịch truyền càng thêm chói mắt.

“Giang Nhiên…” – Cuối cùng tìm giọng của , khô khốc, nặng mùi nghẹn ngào.

Anh vẫn hề phản ứng.

Cơ thể duy trì tư thế cứng đờ , hàng mi cũng hề run lên.

Như thể chỉ là một làn khí vô nghĩa trôi lạc trong căn phòng .

Tim từng chút một chìm xuống, lạnh lẽo bò dọc sống lưng.

~ Hướng Dương ~

đưa tay , đầu ngón khẽ run rẩy, chỉ chạm mu bàn tay chi chít thương tích ,

dù chỉ để truyền chút ấm áp nhỏ nhoi.

ngay khi đầu ngón tay kịp chạm xuống—

Bàn tay đột ngột rụt !

Nhanh đến mức cuốn theo cả một luồng gió lạnh.

Anh cuối cùng cũng đầu .

Ánh mắt như hai mũi tên tẩm độc, lạnh buốt, bất ngờ b.ắ.n thẳng .

Trong đó lấy một tia ấm áp,

cả chút dịu dàng gượng gạo quen thuộc,

chỉ còn băng giá sâu thẳm,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dang-le-chung-ta-khong-nen-yeu/chuong-10.html.]

và… một sự xa lạ, ghê tởm đến lạnh .

Như đang một thứ rác rưởi đáng khinh.

Ngón tay cứng đờ giữa trung,

máu trong như đông trong khoảnh khắc.

“Ai cho cô tới đây?” – Giọng vang lên, khàn khàn như giấy nhám cọ sắt gỉ,

mỗi chữ đều lạnh buốt như d.a.o nhọn, rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn khiến tim đau nhói.

há miệng, nhưng cổ họng như nhét đầy giấy nhám, chẳng phát nổi âm thanh nào.

Uất ức và sợ hãi trào dâng, nhấn chìm cả trái tim.

“Cút ngoài.” – Anh chằm chằm , ánh mắt sắc đến mức thể xuyên thủng da thịt,

giọng cao nhưng mang theo sự quyết tuyệt tàn nhẫn, cho phép chống đối:

“Lâm Vãn, đừng để thấy cô nữa.”

Từng chữ một như lưỡi d.a.o cùn, cứa sâu chỗ mềm nhất trong tim.

Đau đến mức thể thở.

“Giang Nhiên…” – Nước mắt cuối cùng cũng tuôn , mờ tầm mắt, giọng vỡ vụn,

…”

“Nghe hiểu tiếng ?” – Anh bất ngờ cắt ngang,

ánh mắt càng thêm hung dữ, như dã thú dồn đến đường cùng,

mang theo sự điên cuồng hủy diệt tất cả.

“Cô thấy thế đáng thương lắm đúng ? Hả?”

Khóe môi cong lên một nụ méo mó, lạnh lẽo,

tràn đầy tự giễu và hận thù đến tận xương tủy:

“Cút! Mang theo cái lòng thương hại rẻ tiền của cô, biến thật xa cho !”

cố gắng giải thích, cố gắng với rằng thương hại,

“Cút!” – gần như gào lên. Bàn tay thương bất ngờ nắm chặt tấm ga giường , gân xanh nổi hằn mu bàn tay. Cả vì kích động và phẫn nộ mà run rẩy dữ dội, kéo động vết thương, khiến khẽ hự một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch, thái dương rịn đầy mồ hôi lạnh. Anh nghiến chặt răng, ánh mắt vẫn hung hãn ghim chặt mặt , như lăng trì từng chút một.

“Nhìn thấy cô là thấy ghê tởm! Cút! Đừng bẩn chỗ của !”

Câu cuối cùng – “ bẩn chỗ của ” – như một lưỡi d.a.o găm tẩm độc, đ.â.m thẳng tim xoáy mạnh.

Trước mắt nhòa vì nước mắt. Thế giới vỡ vụn ánh mắt lạnh lẽo đầy căm hận và tiếng gào thét gần như điên loạn của . loạng choạng lùi một bước, lưng va mạnh bức tường lạnh lẽo, còn dám gương mặt tràn đầy chán ghét và thù hận nữa. Nỗi tuyệt vọng và đau đớn khủng khiếp như cơn thủy triều băng giá nhấn chìm . ngoắt , mở cửa, lao ngoài, chạy trốn khỏi căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng và đầy rẫy hận thù .

Ánh đèn trắng lóa nơi hành lang khiến choáng váng. Sau lưng, cánh cửa phòng bệnh đóng sầm , vang lên một tiếng “rầm” chát chúa, như thể c.h.é.m đứt hẳn thứ gì đó.

ngoảnh đầu. Một mạch chạy khỏi tòa nhà điều trị, ánh nắng trưa vẫn trắng lóa chói mắt, nhưng chẳng còn chút ấm. Nước mắt trào , lạnh lẽo và mằn mặn. chạy vô định giữa con phố ồn ào, tiếng xe cộ và qua chỉ còn là tạp âm mơ hồ. Trong đầu, câu “ bẩn chỗ của ” vang lên hết đến khác, mỗi chữ như một thanh sắt nung đỏ, in in lên tim .

Thì , trong mắt , sự tồn tại của , sự quan tâm của , tất cả của … chỉ là thứ dơ bẩn, đáng ghê tởm. Anh dùng cách tàn nhẫn nhất, tự tay nghiền nát tia hy vọng mong manh cuối cùng về tương lai của .

Chàng trai năm lấy che chắn cho cây gậy thép, trai sân thượng từng đẩy “bẩn” nhưng vụng về đem thư tình của , trai trong cơn mưa lặng lẽ nhận lấy chiếc ô của c.h.ế.t . Chết trong căn phòng bệnh lạnh lẽo mùi thuốc khử trùng đó, c.h.ế.t trong đôi mắt chan đầy hận thù .

Thế giới, khoảnh khắc đó, chỉ còn tro tàn.

 

Loading...