Nhị tiểu thư Lệnh Hồ phủ, tự Vân Hoa, tên Nhu. Sinh trong một gia đình võ tướng, phụ Lệnh Hồ nổi tiếng nghiêm minh, đại ca Lệnh Hồ Dận là danh tướng lẫy lừng triều đình. Mà vị Lệnh Hồ tiểu thư cũng hề thua kém cánh mày râu, theo phụ và trưởng rong ruổi khắp nơi dẹp loạn thảo khấu, danh tiếng bên ngoài chẳng hề nhỏ.
Lần Lâm An, là vì hôn sự.
Chu Lang dò hỏi khắp nơi, mới hóa Lệnh Hồ tướng quân thuở trẻ từng cùng nâng đỡ - Hầu gia lập lời hẹn ước rằng hậu nhân hai nhà đời đời kết , giao hảo nhiều thế hệ. Nay nhiều năm trôi qua, con cháu hai nhà đều trưởng thành, Lệnh Hồ tiểu thư chính là vì thực hiện lời hứa mà đến.
Mà hứa gả cho nàng, là một nhân vật nổi danh chẳng kém ai trong thành Lâm An: Tiểu Hầu gia Tạ Oanh Hoài.
Nói tới Tạ Oanh Hoài, y cùng Chu Lang vốn xem như hai vị công t.ử phong lưu bậc nhất, tài sắc song , phong thái gặp khó quên. Hai bọn họ vì cơ duyên ngẫu nhiên mà trở thành tri kỷ.
Chỉ là vị Tạ Tiểu hầu gia hôm qua còn vui chơi chốn hoa nguyệt, hôm nay sắc mặt khó coi vô cùng.
Tạ Tiểu hầu gia vốn tuấn mỹ phong lưu, trong mắt như mang xuân sắc, môi đỏ hàm lan hương. Sinh trong nhà quyền quý, cẩm y ngọc đới, nhưng lúc y phục xộc xệch, tựa nghiêng bên mép giường, tóc đen rối nhẹ vai, khiến mà liên tưởng đến phong lưu Ngụy Tấn.
Bên giường, dựa sát chân là mỹ nhân khoác lụa mỏng bạc, chính là hoa khôi Di An của Trâm Hoa lâu. Giờ nàng đang ngoan ngoãn chân , nhẹ nhàng xoa bóp cho .
Tạ Tiểu hầu gia chau mày, cây bút bạch ngọc mà yêu thích nhất tiện tay gác án.
Di An dịu dàng lên tiếng: “Hầu gia hôm nay chẳng thấy ?”
Tạ Tiểu hầu gia liếc nàng một cái, vô cớ thở dài.
“Di An Di An, về bản hầu sợ là đến thăm nàng nữa.”
Động tác trong tay Di An khựng . Nàng ngẩng mặt lên: “Hầu gia gì thế?”
Chưa đợi Tạ Oanh Hoài đáp, ngoài cửa vang lên giọng Chu Lang.
“Tiểu Hầu gia sắp thành , còn rảnh đến chỗ Di An thế .”
Lời dứt, hình mặc áo dài lam nhạt của Chu Lang đẩy cửa bước .
Tạ Tiểu hầu gia ngẩng đầu y.
Hôm nay Chu Lang một thanh y nhã nhặn, đúng là như lan như ngọc.
Di An thấy Chu Lang, lập tức nở nụ dịu dàng:“Chu công tử.”
Chu Lang khẽ gật đầu chào, phong độ nho nhã.
Tạ Tiểu hầu gia khoát tay, Di An liền dậy cúi đầu lui .
Khi ngang qua Chu Lang, y bất ngờ nghiêng đầu hỏi khẽ bên tai nàng:
“Hôm nay Di An thơm thế?”
Di An thoáng sững , c.ắ.n môi mới bước nhanh ngoài.
Chờ Di An rời , Tạ Oanh Hoài mới chỉnh tư thế, đ.á.n.h giá bạn đắn của .
Chu Lang giả như thấy ánh mắt dò xét , tiến đến mặt tủm tỉm.
“Ngươi đến đây gì?” Tạ Tiểu hầu gia hỏi, sống lưng tự nhiên thẳng lên.
Chu Lang từ trong áo lấy một miếng ngọc lớn bằng bàn tay, long văn khắc nổi, ôn nhuận mịn màng kết thêm vài viên trân châu hồng nhạt hai bên.
“Đem bảo bối đến tặng ngươi.”
Tạ Oanh Hoài vốn mê ngọc. Khối ngọc rồng khắc tinh xảo thèm ba bốn lượt.
Chu Lang đưa ngọc tới mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dam-vai-ac-deu-yeu-thinh-the-my-nhan-cua-ta/chuong-2-chu-lang-co-2.html.]
Tạ Oanh Hoài liếc mắt giơ tay nhận, Chu Lang bên cúi đầu hết sức cung kính.
Ngọc quả nhiên đến mức khó tả.
Tạ Oanh Hoài ngắm một hồi, bỗng nhếch môi khẽ: “Di An còn đáng giá bằng thứ .”
Chu Lang đáp: “Không cho Di An.”
Tạ Oanh Hoài vuốt mãi rời tay: “Vậy ngươi gì?”
“Lệnh Hồ Nhu.”
Động tác của Tiểu Hầu gia khựng . Mấy ngày nay ba chữ đến phát phiền.
“Tiểu Hầu gia cảm thấy thế nào?” Chu Lang chờ đáp.
Tạ Oanh Hoài lạnh nhạt:“Không gì ho.”
“Ngươi vốn thích loại nữ nhân múa đao giương gậy.” Chu Lang .
“Ngươi cũng thích?”
Chu Lang như : “Hầu gia, mỹ nhân đời nhiều vô kể: ôn nhu, tinh tế, nhu tình mênh mang… hà cớ gì buộc một cây?”
Tạ Oanh Hoài hiểu quá rõ. Lệnh Hồ Nhu khuê tú bình thường. Cưới nàng, mệnh cha , sức ép triều đình, còn tự tại tiêu diêu?
“Nghe ngươi vẻ… cách giúp thoát ?” hỏi.
“Có, chỉ xem tiểu Hầu gia chịu .” Chu Lang nheo mắt, mị lực mười phần.
Tạ Tiểu hầu gia thẳng :
“Nói .”
“Hủy hôn ước là .”
Ánh mắt Tạ Oanh Hoài nặng xuống:
“Hôn sự là phụ tự định, mà phá hôn thì chẳng mang tiếng ?”
Chu Lang trấn an: “Dĩ nhiên để tiểu Hầu gia phá.”
“Ý ngươi… là để Lệnh Hồ Nhu…”
Chu Lang , đợi hết: “ .”
“Vậy thế nào?”
Chu Lang nhếch môi. Tạ Oanh Hoài thấy nụ liền hiểu.
“Ta quên mất, chẳng nữ nhân nào thoát khỏi bàn tay Chu Lang.”
“Hầu gia quá lời.” Miệng khiêm tốn, nhưng ánh mắt y đầy đắc ý.
“ ngươi tặng bảo bối, giúp gỡ rối… trong lòng ngươi gì?” Tạ Oanh Hoài y, tự dưng trong lòng khẽ động.
Chu Lang tiết lộ, y chỉ cần xác định Tạ Oanh Hoài nửa phần hứng thú với Lệnh Hồ Nhu là đủ. Nói vài câu ngon ngọt dỗ dành Tiểu Hầu gia xong, y liền cáo từ.
…