Lục Hoà dọc theo hành lang tới phòng Nhất Thiên, ngay khi cửa hé liền lao tới ôm chầm lấy .
- Mau mau thôi!
Chiếc đuôi dài của ngừng đập xuống sàn hối thúc, chút bất ngờ với màn chào đón của nhưng cũng mau chóng bình tâm mà ẵm lên.
- Tiểu Thiên thật sự quá phá phách.
Cậu phụng phịu.
- Ta chỉ là quá mong chờ buổi chơi thôi!
Hắn để xuống xe lăn chuyên dụng cầm lấy đồ đựng nước bên nhà tắm của , vọng .
- Cậu đừng thành cá khô đấy.
Cậu liên tục đập tay lên thành.
- Ta ngốc giống như ngươi!
Hắn bước đặt cái hộp cố định đuôi đẩy xe ngoài lên xe huyền phù. Hắn lên tiếng.
- Chúng chăm sóc da nhé.
Cậu gật đầu kéo kéo vạt áo của .
- Ngươi định đưa xuống hồ ?
Hắn câm lặng.
- quên mất..
Hắn xong liền bế thả xuống hồ nhỏ, vui vẻ vẫy đuôi bơi lượn bên . Hắn thấy liền phì , cá của là trẻ lớn.
Suốt dọc đường Lục Hoà vẫn luôn ngây ngốc ngắm Nhất Thiên đang vui vẻ nhướn xuống qua cửa sổ. Hắn cảm thấy chút hối hận vì thường xuyên đưa chơi hơn, ngay cả đầu ngoài chơi còn gặp tinh thú tấn công, quả là nuôi dưỡng tròn trách nhiệm.
Hắn đang chán nản bỗng nhớ giấc mơ hôm qua, nợ cả một tiệm tinh hạch!
- Tiểu Thiên.
Cậu tiếng gọi của chỉ xoay đầu một chút vểnh tai lên lắng .
- Ngươi cứ , thể ngắm cảnh ngươi .
Hắn thật sự ba chấm , ngay cả cảnh còn thể thua!
- Cậu thể một chút ?
Cậu ngắm đến hí hửng đáp .
- Ngươi bằng cảnh vật !
Hắn hoá đá tại chỗ, câu của khắc cốt ghi tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-39-tam-luc-hoa-that-su-sup-do.html.]
Lục Hoà mất một thời gian mới hồn xoa nguyệt thái dương, đấy chỉ là suy nghĩ con nít thôi chắc chắn đáng giá hơn mấy thứ !
Ta thề đời ghét nhất cảnh vật!
Suốt quãng đường còn bên trong xe huyền phù hiện hữu hai loại tâm trạng trái ngược , bực bội thôi, kẻ vui vẻ ngừng.
Xe huyền phù: Phải chi chửi họ !
Ngay khi xe huyền phù đáp xuống Lục Hoà liền tới gần hồ ẵm Nhất Thiên đặt lên chiếc xe lăn của bước xuống bên trong Khu giải trí và chăm sóc cá Hải Dương.
Cậu liên tục chảy mồ hôi, tuy hứng chịu việc chằm chằm thế nhiều nhưng thật sự quen, quá khó chịu!
Hắn trông thấy mồ hôi đầm đìa liền cúi xuống nhỏ bên tai .
- Tiểu Thiên, vì mặt ướt nhẹp thế ?
Cậu hé miệng.
- A ét ị ìn (Ta ghét ).
Do hạn chế về việc cá thể tiếng tinh tế nên cố gắng đóng môi tránh trông thấy. Hắn ban đầu chút hiểu nhưng một hồi liền nhận , liếc với ánh mắt đầy sát khí quét quanh liền dọa đám .
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Đợi thang máy liền xoa đầu với giọng điệu ấm áp.
- Sau cứ gầm gừ là họ tự giác xoay thôi, cần chịu đựng.
Cậu gật đầu.
- Ta .
Cửa thang máy mở liền chạm mặt với A Diệp, hứng khởi chào hỏi.
- Lục Hoà, Tiểu Thiên! Chúng thật sự duyên!
Tiểu Từ xe cũng vui vẻ lây.
- Tiểu Thiên! Thật sự là duyên phận!
Nhất Thiên thật sự câm nín, nuôi dưỡng thế nào cá thế nấy quả sai, cả hai đều ồn ào như !
Cậu vẫy tay chào A Diệp xuống đáp Tiểu Từ.
- Cậu hôm nay cũng tới đây dưỡng da ?
Tiểu Từ gật đầu.
- Phải ! Mới sáng sớm tên ngốc hai chân lôi , còn chăm sóc da thì tiêu tùng với ! Còn đừng tên hai chân của cũng như thế đấy chứ?
Cậu lắc đầu.
- Hôm nay chơi, hào hứng nên hối thúc mau đưa .
Tiểu Từ xong liền tưởng bạn của ngược đãi nên nhe nanh gầm gừ Lục Hoà. Hắn trông thấy liền căng thẳng, quá xí nên Tiểu Thiên nhà kể cho Tiểu Từ của A Diệp !?
Tâm Lục Hoà thật sự sụp đổ.