Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 22: Vỡ Lỡ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-11 11:56:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

  Dụ Minh suy nghĩ một lúc thì cũng ý định đuổi theo nữa mà lập tức xuống cầm lấy chai bia uống một hết sạch. Dụ Minh thở dài ai oán: “Anh sai!”

 

 Hữu Trí kéo tay Trần Dụ rời khỏi, họ vài bước thì liền cô gái hất nước Trần Dụ đến gọi : “Này, thằng phục vụ .”

 

 Hữu Trí nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo Trần Dụ bước tiếp thì liền cô gái đó mắng: “Thấp hèn mà còn điếc.”

 

 Câu chửi của Yên khiến bất ngờ , trong mắt bạn bè giờ Yến luôn là một cô gái hiền lành bụng nhưng bây giờ hiểu thể thốt lên những lời cay độc như thế.

 

 Xem điều bất ngờ với con thật của cô .

 

 Hữu Trí đừng bước, nghiêm mặt trở chằm chằm Yếu: “Nói ai đó?”

 

 “Chúng gì chị?” Trần Dụ cũng bực tức mà hỏi.

 

 “Hai đứa mày!” Yến bên cạnh Dụ Minh tỏ yếu đuối để che chở.

 

 Hữu Trí thấy liền nhếch môi : “Chị ơi, lúc chị hất nước bạn em chị tỏ yếu đuối như ạ.” Hữu Trí Dụ Minh chỉ : “Chị hôn đó gây chuyện với Trần Dụ, quản của  ạ.”

 

 Trần Dụ bên cạnh siết c.h.ặ.t t.a.y Hữu Trí, mối quan hệ của Dụ Minh và cô gái đó bình thường, với  mạch suy nghĩ của bản đó bây giờ thì quả đúng là sự thật, suy nghĩ của là đúng.

 

 Ở Trước mặt của Trần Dụ chỉ là một em trai hơn kém.

 

 Giây phút bước đây Trần Dụ sớm nhận vấn đề nhưng chỉ vì tin những suy nghĩ của bản cho rằng Dụ Minh sẽ đưa một lời giải thích khiến mát .

 

 Nhìn xem Dụ Minh gì khi Trần Dụ một phía đối diện.

 

 “Em hất nước Trần Dụ?” Dụ Minh sang hỏi Yến.

 

 Mọi đều hướng mắt tới cô để xem cô trả lời như thế nào, Yến cất giọng yếu đuối sợ hãi: “Em , em là yêu của nên kiếm chuyện , em cũng vì phòng vệ thôi ạ.”

 

 Trần Dụ đối diện giả dối mà cảm thấy kinh tởm vô cùng nhưng ý lớn chuyện nữa, Trần Dụ rời , cho thấy sự thất vọng của đối với những mặt to lớn đến nhường nào.

 

 Trần Dụ là giỏi ăn   giải thích bài tỏ rằng thật sự bi thương để nhận sự thương cảm của của ngày hôm nay cũng vì những điều uất ức mà hình thành một con như thế cho nên nhận thêm một hai chuyện như cũng .

 

 Mei và Lam Nghi thấy Yến như thế cũng khỏi kinh ngạc: “Em đưa Trần Dụ về .” Mei Đưa tay xoa xoa tay Trần Dụ.

 

 “Dạ.” Hữu Trí gật đầu.

 

 “Để đưa em về.” Dụ Minh tiến lên gần Trần Dụ.

 

 “Chuyện phiền đến mày , xuống uống tiếp .” Lam Nghi .

 

 Nhìn theo bóng lưng của hai họ mà hốc mắt Dụ Minh đỏ lên, giây phút Dụ Minh nhận thật tồi tệ, ở giữa cả hai nhưng chỉ chọn con giả dối của bản mà bỏ một trái tim nhỏ bé vì mà hao tốn bao nhiêu công sức và nỗ lực còn cho tất cả sự chân thành.

 

 “Abelard! Anh cứ sống với bản , bạn gái và công ty của .” Cẩm Trúc khẽ , “Chuyện đến đây thôi, em sẽ với bố bất cứ vấn đề gì về cả.”

 

 Cẩm Trúc vỗ vai trấn an Dụ Minh: “Yên tâm.” Rồi lên chào tạm biệt .

 

  Khó khăn lắm mới sự tin tưởng của Aliz mà hôm nay Dụ Minh nhanh chóng mất như thế khiến  hối hận cũng kịp, ánh mắt mệt mỏi của Aliz quá rõ ràng, tất cả sự thất vọng đều hiện rõ lên mồm một cho bản  nhận mất một thứ gì đó.

 

 Cả một con đường trống vắng lấy một bóng gian ngột ngạt đến lạ lùng, những ánh đèn đường chập chờn chiếu sáng những mảng gian tối đen hình thành một đốm tròn to sáng. Trần Dụ qua đốm sáng đó ngước lên nó, cảm giác cô đơn ồ ạt ùa đến khiến bản cảm thấy quen cho lắm.

 

 Sâu bên trong con sớm quen với việc cận kề Dụ Minh, hôm nay cảm thấy tất cả những gì xa lạ giống như một giấc mơ xuất phát từ đầy rẫy nỗi sợ hãi.

 

 Giây phút Dụ Minh đối mặt với , ánh mắt tỏ đáng thương khó chịu mặt cho thể đối diện với những ánh mắt đó.

 

 Dụ Minh đáng thương.

 

 Trần Dụ thì ?

 

 Hữu Trí Trần Dụ cô đơn ánh đèn mờ, bờ vai của Trần Dụ run run ánh mắt hướng đến một nơi cố định, thể nào hết bao nhiêu tâm tư u sầu chứa đựng trong ánh mắt vô hồn  nữa.

 

Cậu tiến đến xuống gần Trần Dụ đưa cho một chai nước: “Uống tí nước .”

 

 Trần Dụ nhận lấy lời cảm ơn.

 

 Những cảm giác chở che xuất hiện rõ gương mặt của Hữu Trí, ân cần Trần Dụ với ánh mắt xót thương, vài đưa tay định ôm lấy Trần Dụ nhưng cứ đến bờ vai thì rụt .

 

 “ mượn vai ông một lúc ?” Trần Dụ rũ giọng buồn hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dam-my-du-khoi/chuong-22-vo-lo.html.]

 “Được.” Hữu Trí vỗ nhẹ lên bờ vai của , “Nào tựa đây.”

 

 Giây phút Trần Dụ tựa vai Hữu Trí như nụ hoa nở rộ mùa xuân, miệng tươi vì hạnh phúc, hạnh phúc vì lúc Trần Dụ gần đến mức thể cảm nhận thở của .

 

 Hai đó lặng im hai mươi phút thì trở về nhà, Hữu Trí đưa Trần Dụ đến thang máy chung cư, ấn tần cho mới yên tâm trở về nhà: “ về đây.”

 

 Trần Dụ gật đầu: “Hôm nay cảm ơn ông.”

 

 “Tui tình nguyện mà.” Hữu Trí với Trần Dụ.

 

 Cánh cửa mở , Dụ Minh cùng với Yến đang hôn kịch liệt sô pha, chính chiếc ghế mà và Dụ Minh từng cùng tình, đồng tử của Trần Dụ động đậy nó chằm chằm hướng về hai đó, cả cơ thể Trần Dụ khẽ run hốc mắt đỏ lên kèm theo đó là những giọt nước mắt đột ngột tuôn trào.

 

  Nghe thấy tiếng mở cửa Dụ Minh giật ngước hướng đối diện, ánh mắt trực tiếp đối diện với Trần Dụ, lòng chợt quặn thắt như trăm con d.a.o khứa qua, hành đồng hôn từ Dụ Minh dừng nhưng Yến thì vẫn đang tiến đến hôn thô bạo.

 

 Dụ Minh trăm loại cảm xúc về Trần Dụ, đẩy Yến nhào xuống sô pha, hành động và tình cảnh của Dụ Minh như một bệnh nhân khi bản  sắp sửa mất khả năng di chuyển, nữa chỉ thể bò trườn gấp gáp đến bên Trần Dụ: “Trần Dụ em giải thích .” Nước mắt cũng đôi với lời của , “Trần Dụ xin , Trần Dụ em giải thích .”

 

 Trần Dụ im thê thảm bò đến chân : “Giải thích như nào?.” Giọng lanh như băng từ cất lên.

 

 Yến mặc quần áo lên tiến đến tát một cái thật mạnh mặt Trần Dụ: “Bóng gió biến  khỏi cuộc đời hai đứa tao!”

 

 Dụ Minh thấy rõ ràng cú tát thì lập tức hoảng hốt lên hoảng sợ đẩy Yến : “Cô ? Ai cho cô đánh em .”

 

 Trần Dụ Dụ Minh vô cùng thất vọng: “Hai tiếp tục .” Rồi bỏ khỏi nhà.

 

 Dụ Minh đuổi theo nhưng Yến kéo cho rời .

 

 Những hình ảnh ân ái của hai liên tục xuất hiện trong tâm trí của Trần Dụ, cơ thể Dụ Minh của Yến, hai họ hôn mặt câu thắm thiết dường như đó mới chính là hương vị của một tình yêu đích thực và trọn vẹn, còn với nó chỉ là một điều dơ bẩn mà thường , đến bà Trần còn kết luận như nữa là.

 

 Hiện tại nên gì và thể gì, một đoạn vắng Trần Dụ thê thảm, ngả quỵ xuống mặt đường thể bước tiếp, trái tim như bóp nát muôn vàn mảnh vụn chỉ cần hét lên thì tim sẽ lập tức đau đớn.

 

 Từ phía phủ lên một mảnh áo, Hữu Trí xuống ôm lòng, ánh mắt Hữu Trí run run nước mắt cũng sắp tuôn trào : “ đưa về nhà nhé.”

 

 Trần Dụ cứ quỵ xuống đó mà .

 

 “Ở đây lạnh lắm.” Hữu Trí đỡ Trần Dụ lên ôm lấy an ủi .

 

 Hữu Trí rót cho một ly nước ấm. Trần Dụ định gì đó nhưng thể phát tiếng khiến chút hoảng hốt.

 

 Nguyên nhân dẫn đến hiện tượng thể do sốc tâm lý dẫn đến mất tiếng trong thời gian ngắn.

 

 Trần Dụ cố , giọng khàn đến khó : “Cảm ơn ông.” Rồi ôm lấy Hữu Trí một tràng dài.

 

 “Ông còn tui mà, yên tâm.” Hữu Trí vỗ nhẹ lưng của Trần Dụ mấy cái.

 

 “Hôn ?” Trần Dụ ngước gương mặt Hữu Trí hỏi.

 

 Hữu Trí thấy thì liền giật tim đập liên hồi dường như thể cảm nhận nó đập bao nhiêu trong một giây nữa .

 

 Hữu Trí đưa tay xoa xoa hai bên má của Trần Dụ tiến đến đặt bờ môi của đến bờ môi ướt đẫm của Trần Dụ.

 

 Giây phút chạm bờ môi, bên trong Hữu Trí xuất hiện một loại cảm giác lạ, nó tê dại từ chân lên đến đỉnh đầu khiến cho thể kìm nén nỗi dục vọng, đây là nụ hôn đầu tiên của Hữu Trí nên khi hôn răng của cứ đá len ken răng của Trần Dụ nhưng hai vẫn dừng .

 

 Một lúc Trần Dụ hỏi: “Không nụ hôn đầu của ông đó chứ.”

 

 Hữu Trí đỏ mặt gật đầu: “Ừa.” Rồi bật dậy đẩy Trần Dụ ngả sô pha, “Ông cho tui cảm giác đầu luôn ?”

 

 Trần Dụ im lặng một hồi hỏi: “ ông là…” Chưa xong thì Hữu Trí đưa tay kéo quần Trần Dụ, “ mặc kệ, chỉ cần là ông.”

 

 Ánh mắt khi l..m t.ì.n.h của Hữu Trí thật trìu mến, nhẹ nhàng với Trần Dụ một cách rõ ràng, đến cả hành động cũng hết sức ân cần đến phút cuối cùng.

 

chịu trách nhiệm.”

 

Câu khiến Trần Dụ nhớ đến Dụ Minh, đầu của , cũng sẽ chịu “trách nhiệm” khiến cảm thấy câu đúng là lừa .

 

 Có thứ gì đó vẫn còn bên trong miệng Hữu Trí là cho rõ ràng: “ nuốt nó nè, tính thế nào.” Nói xong Hữu Trí tiến lên hôn môi Trần Dụ và chuyền  qua cho Trần Dụ bắt nuốt hết.

 

 “Cậu chơi dơ gì thế.” Trần Dụ giật hỏi.

 

 “ nuốt của câu, của cũng trong , hai chúng dơ cái gì nữa trời.” Hữu Trí trả lời.

 

Loading...