[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 19: Tội Lỗi Ập Đến
Cập nhật lúc: 2025-07-07 16:10:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện lỡ thể đổi.
Trên đường về nhà Dụ Minh ghé qua một cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn vặt mang về cho Trần Dụ, cảm thấy bản nên chăm sóc và quan tâm em nhiều hơn. Lượn qua mấy kệ hàng hoá hồi lâu Dụ Minh chọn một vài túi khô bò, gà… Đậu nành, đậu phộng… Gương mặt Dụ Minh hớn hở trông thấy.
Dụ Minh đặt túi ni lông lên bàn phòng tìm Trần Dụ, ánh mắt mệt mỏi của Dụ Minh tan biến khi thấy Trần Dụ mặt, bao nhiêu sự mệt mỏi lo toan đều theo đó mà biến mất chỉ để vỏn vẹn một hình bóng của Trần Dụ mà thôi.
Khoé mắt Dụ Minh cay xè theo đó là những giọt nước mắt rơi từ khi nào, khoảnh khắc thấy em mặt lòng dường như xuất hiện một loại cảm xúc vô cùng khó tả, nó thể là sự yếu đuối hoặc là nỗi vô vọng của bản Dụ Minh ập đến.
Trần Dụ mà bất ngờ lao đến gạt những giọt nước mắt của Dụ Minh: “Anh thế ạ? Sao ?”
Dụ Minh Trần Dụ với : “Không gì.” Anh kéo tay Trần Dụ, “Anh mua nhiều đồ ăn vặt cho em lắm ngoài xem .”
“Dạ” Trần Dụ theo .
Tuy những nỗi lo lắng biến mất khi Trần Dụ mặt nhưng thật nó như thế, nó chậm rãi để đó một vết cắt khiến lòng cảm thấy chua xót tội vô cùng.
Mặc dù bản hết sai khi đó từng nghĩ đến chuyện , song hiện tại Dụ Minh cảm thấy vô cùng tội khi chính một ngày nào đó sẽ tổn thương mà yêu thương nhất cuộc đời .
Cậu thể hứa với bản rằng sẽ cho Trần Dụ một cuộc sống nhưng thể đảm bảo rằng ngày tháng Trần Dụ sẽ tổn thương.
Sự tổn thương sẽ xuất phát từ Dụ Minh nhưng dựng nên vở tuồng đau lòng chắc chắn là .
Trần Dụ cũng hề sự tồn tại của một nỗi đau lớn, cứ ung dung tự tại sống hạnh phúc bên Dụ Minh qua từng ngày từng tháng miễn tia sáng mà tìm cho Dụ Minh đừng dập tắt là .
Thành phố H quả thật đón nắng nhưng hãy xem ngoài là gì? Đó là ánh sáng là ánh nắng, là tia sáng mà Dụ Minh khó khăn lắm mới thể thấy thông qua Trần Dụ.
Trần Dụ là một ánh hào quang của Dụ Minh vì chỉ khi ở bên cạnh Trần Dụ thì nỗi sợ về con mới bộc phát , ngoài vần hào quang Trần Dụ còn là liều thuốc mà Dụ Minh thể ngừng uống, nó giúp thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực của bản , trái với những gì Trần Dụ cho Dụ Minh, liều thuốc của Trần Dụ là gì? Ai mang đến ánh sáng cho Trần Dụ?
Tất cả đều thể thấy.
Trần Dụ sô pha gặm từng miếng khô bò trông như những chú chuột đang rình mò ăn thóc. Dụ Minh đưa tay lấy xuống một mảnh nhỏ khô vướng đầu môi đầy ẩm ướt của Trần Dụ, Trần Dụ ăn mà trong lòng cảm thấy vô cùng ấm cúng và hạnh phúc.
Dụ Minh đang cho Trần Dụ thấy ngôi nhà thứ hai của ấm áp đến nhường nào.
*Viết đến đây thật sự hiểu rõ bản của nhân vật Dụ Minh đang nghĩ gì, bởi vì hình tượng mà xây dựng cho như hiện tại, câu chuyện dẫn trở nên ảm đạm hơn so với kịch bản và chính, tác giả đây cũng ngờ tới điều .*
Ánh mắt của Dụ Minh như một kẻ si tình, từng giây từng phút đều đùng nó để bắt trọn từng khoảnh khắc của Trần Dụ, lưu nó sâu trong từng tế bào của cơ thể để thể hình dung nó một cách rõ ràng nhất.
Trần Dụ đưa cho một túi khô : “Ăn cùng em .” Cậu Dụ Minh hỏi, “Hôm nay gặp chuyện vui ạ?”
Dụ Minh trìu mến trả lời: “Không cơ, vui.” Anh với một cái, “Vui vì hiện tại em.”
“Dạ.” Trần Dụ với .
“Mà Trần Dụ nè, nếu gì với em thì em tha thứ cho ?” Dụ Minh chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi câu .
Trần Dụ trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Không! Em .”
Dụ Minh hoảng hốt: “Sao ?”
“Vì em tin rằng sẽ gì với em.” Trần Dụ hôn lên má một cái, “Anh với thế mà.”
Dụ Minh động đậy Trần Dụ, giây phút như c.h.ế.t lặng giữa một rừng suy nghĩ, Trần Dụ sẽ tha cho bản , sẽ mất Trần Dụ mãi mãi nếu như sự thật mang , và đó thì ?
Không đó nữa?
Trần Dụ , còn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dam-my-du-khoi/chuong-19-toi-loi-ap-den.html.]
Nó là một cú sốc vô hình đang len lỏi hình thành trong con , Dụ Minh bản sai nhưng thứ cần là một ít lòng cảm thường từ Trần Dụ nhưng câu trả lời đó như một con d.a.o cắt đứt tia hy vọng nhỏ nhoi .
Nếu thật sự sai thì nên sửa đổi để hối tiếc vì những gì bản .
“Anh thế?” Trần Dụ hỏi.
Dụ Minh chợt tỉnh táo : “Không gì, thể chứ.”
Trần Dụ với sang ôm Tiểu Dụ lòng.
Dụ Minh cùng Trần Dụ đến cửa hàng quần áo xem qua một lúc lâu, Trần Dụ chọn cho một chiếc ao thun đen ở gốc n.g.ự.c in một hoạ tiết nhỏ, đó là một mặt trời đang toả những tia sáng, Dụ Minh cũng nhờ nữ nhân viên lấy thêm một cái tương tự nhưng size nhỏ hơn, đúng lúc cả cửa hàng chỉ còn hai cái duy nhất mà trùng hợp là nó đều vặn với cả hai.
Tiếp đó là họ cùng xem phim, và dạo phố đêm. Tháng mười hai sắp đến mặc dụ thành phố H trở lạnh nhanh nhưng chỉ cần họ ở bên thì bao nhiêu cái lạnh chăng nữa cũng trở nên ấm áp vô cùng.
Trần Dụ lên ghế đá ngước mắt trời: “Ước gì ngắm tuyết đầu mùa ở nơi đây.”
Dụ Minh Trần Dụ phì : “Em đang mơ đó hả, Việt Nam gì tuyết mà đầu mùa đầu mùa.”
“Em SaPa tuyết.” Trần Dụ .
Dụ Minh tặc lưỡi: “Thế năm đưa em SaPa ngắm tuyết chịu ?”
“Năm ?” Trần Dụ mặt buồn, “Lâu quá cơ.”
“Được thôi, đưa em ngắm tuyết đầu mùa.” Dụ Minh lên kéo tay Trần Dụ .
Trần Dụ Dụ Minh gì, rõ Việt Nam tuyết thành phố H càng thể.
Dụ Minh kéo Trần Dụ xuống sô pha, mở tivi vì lên, YouTube tìm từ khoá “tuyết đầu màu” đó là phóng to hình ảnh và mở full HD.
Trần Dụ khó hiểu: “Anh mở em xem cái gì?”
Dụ Minh bình thản chỉ về phía tivi: “Đó, tuyết đầu mùa.”
Trần Dụ một tràng dài: “Anh dở , đúng đúng tuyết đầu mùa.”
Hai vô tri một lúc thì ánh mắt của cả hai bỗng chốc dừng gương mặt của đối phương, họ chậm rãi tiến gần, bờ môi ẩm ướt của Trần Dụ Dụ Minh cắn nhẹ tiếp theo đó là đầu lưỡi thâm nhập trong tìm lấy đầu lưỡi của Trần Dụ giao đấu.
Dụ Minh đè ngã xuống sô pha, từ từ hôn xuống cổ trở vị trí ban đầu một vài , Dụ Minh đưa tay kéo quần Trần Dụ xuống đần đần hôn xuống.
Sau khi tuốt cho xong cả hai âu yếm bên , Trần Dụ vùi đầu lòng của Dụ Minh tay xoa xoa n.g.ự.c : “Em thấy hạnh phúc.”
Dụ Minh hôn lên trán : “Anh cũng .”
Cái kiểu âu yếm tình cảm như nhất là đừng để ai thấy nếu sẽ cảm giác ngọt ngào g.i.ế.c chết, Tiểu Dụ là một trường hợp điển hình, tội cho chú mèo nhỏ vô thấy hai họ âu yếm bên . Nói chả gì ngoài việc l.i.ế.m liếm bọn họ tình.
Tháng mười hai đến đây là thời gian công ty của Dụ Minh trở nên bận rộn nhất, Mei cũng nhắc đến chuyện của và Trần Dụ nữa thể là do gần đây công việc quá nhiều, nhưng nhiều lúc đến chơi ánh mắt cô vẫn lo lắng cho Trần Dụ nhiều.
Mặc dù Yến là bạn của cô nhưng đối với Mei lâu cô xem Trần Dụ như em trai của , từ khi dọn đến ở nhờ thì Trần Dụ lúc nào cũng ân cần chu đáo nên khiến Mei cảm thấy vô cùng yêu quý Trần Dụ. Hơn nữa theo như lời Hữu Trí thì Trần Dụ là một bạn tuy tươi như thế nhưng sâu bên trong chứa đựng nhiều phiền muộn, em còn “sém nữa là em rung động bởi ”.
Nếu giữa Hữu Trí và Dụ Minh cô thà để Trần Dụ qua với Hữu Trí còn hơn.
“Dụ Minh chủ nhật tuần với Trần Dụ đến nhà chơi.” Mei mời.
Dụ Minh do dự: “Cậu với em , quyết định .”
“Vậy cứ , em trai đồng ý .” Cô đưa tin nhắn giữa cô và Trần Dụ cho xem đắc ý.