Ông sụp đổ, mặc kệ Hầu gia phân trần, cứ thế đ.ấ.m liên hồi, nước mắt nước mũi tèm lem, ngừng mắng chửi:
"Năm đó ở ngoài thành, bảo nàng đến chùa lễ Phật… e là hai lén lút trốn ở đó, khi nàng thai, cũng là thời gian đó!"
"Huynh quá bỉ ổi! Đâm d.a.o n.g.ự.c như , xứng đại ca của !"
Hầu gia văn nhã thư sinh, địch cơn điên cuồng của Lâm Văn Huyền, chẳng mấy chốc đánh cho mặt mũi bầm dập, đuổi thẳng khỏi viện.
Lâm Văn Huyền gào lớn:
"Tiện nhân! Ngươi phản bội , g.i.ế.c ngươi!"
Dây roi lạnh như băng liên tục vung xuống khiến Giang Nhu đau đớn gào , mà Hầu gia nhốt ngoài cửa cũng chỉ đành bó tay chịu trận.
Chợt ông nhớ đến trụ trì chùa năm đó – thể chứng rằng năm Giang Nhu thực sự đang tụng kinh cầu phúc.
Dù ông “tình cờ ngang”, nhưng chẳng nỡ bôi nhọ danh tiết của nàng, chuyện đều trong sạch!
Nghĩ đến đây, Hầu gia vội vàng lên ngựa, rời thành tìm trụ trì xin kinh chứng minh oan.
ông rằng — mũi tên của sớm chờ sẵn lưng ông từ lâu .
14
Ngựa qua khỏi đầu núi, lập tức một mũi tên xuyên trời b.ắ.n mù một mắt.
Cơn đau dữ dội khiến nó hoảng loạn mất phương hướng, mang theo Hầu gia lao thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn phía .
Ba ngày , Kinh Triệu Doãn đến Hầu phủ, công bố tin Hầu gia Lâm Văn Chiêu tử nạn.
Ngựa hoảng loạn trượt chân, cả lẫn ngựa rơi xuống sông, xương cốt còn.
Cả kinh thành xôn xao: Hầu gia vì đội nón xanh cho ruột, khi đánh cho thừa sống thiếu chết, oán khí quá nặng mà ngã xuống sông.
Tuy ai cũng thấy tiếc, nhưng đều Hầu gia là gieo gió gặt bão.
Tin truyền đến tai Lão phu nhân, bà chịu nổi cú sốc liên tiếp, lập tức phun một ngụm m.á.u tươi, ngất lịm.
Vừa tỉnh , liền tát thẳng mặt Lâm Văn Huyền, giận dữ mắng chửi.
Lâm Văn Huyền phẫn nộ, gào lên:
"Hắn là con bà, chẳng lẽ ? Nếu bà hận àm chết, chi bằng hận chính dạy con, nuôi thứ súc sinh cắm sừng ruột!"
"Nếu là , thắt cổ c.h.ế.t từ lâu, để còn mặt mũi mà xuống âm phủ tạ tội với tổ tông, chứ đời phỉ nhổ như bà!"
Nói xong, mang theo hận ý, lao thẳng màn đêm như trốn khỏi tất cả, từ đó biệt vô tung tích.
Họ — cứu Lâm Văn Chiêu, đưa đến Lâm An.
Ngoại tổ phụ , một lòng thương tiếc con gái, chỉ thể giải hận bằng cách lóc da róc xương kẻ g.i.ế.c bà, mới tạm xoa dịu nỗi đau mất con.
Một tháng , Đông Tuyết đến báo: Ở trang viên của ngoại tổ phụ, một kẻ tàn phế trốn .
Hắn mù hai mắt, lưỡi cắt, tay chân tàn phế, mà vẫn cắn răng bò từng tấc đất, cố mò đường về kinh.
kẻ mù , chỉ loanh quanh như con ch.ó trong sân rộng, suốt đời cũng chỉ thể con lừa kéo cối xay, vòng trong tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-vua-tranh-vua-doat/11.html.]
Tin vui thế , thể chia sẻ với lão phu nhân?
Bà sống thoi thóp, ánh mắt còn vương tia hy vọng, mong hai đứa con trai thể về.
Ta liền cúi , ghé sát tai bà , kể cho bà một câu chuyện:
"Có một nữ tử thương nhân, tay cầm bàn tính vàng, kinh phân rõ từng đồng, chỉ để báo thù cho mẫu ."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghe đến đoạn: "Ở Lâm An, một con lợn nuôi nhốt, ngày ngày hạ nhân vây xem nhục mạ", bà — từng tính toán như thần, mưu sâu như biển — cũng chịu nổi, run rẩy giơ tay định tát :
"Tiện nhân! Năm xưa nên thả ngươi rời kinh, lẽ tận diệt cỏ tận gốc, cho ngươi theo con tiện chủng của ngươi xuống địa ngục!"
Ta lập tức siết chặt cổ bà , gằn từng chữ:
"Thuốc độc trong mẫu , là bà sai hạ. Là Giang Nhu tự tay trông chừng sắc thuốc, là Lâm Văn Chiêu từng muỗng đút miệng . Các ngươi — một ai thoát khỏi báo ứng!"
Tay dần siết chặt theo từng cơn giãy dụa của bà , đến khi bà trợn trắng mắt, tiểu tiện mất tự chủ, sắp đứt , mới buông tay.
Bà thở dốc từng , một tia sống, liền rút dải lụa trắng, quấn quanh cổ bà, lôi khắp phòng.
Người đàn bà cả đời giữ gìn thể diện, lúc c.h.ế.t thảm như con ch.ó chết, kéo lê khắp nơi.
Cho đến khi bà còn giãy dụa nổi, mềm nhũn, thở cũng dứt hẳn.
Cuối cùng, treo xác bà lên xà nhà, lắc lư đong đưa, giọng lạnh như băng:
"Nếu thấy bà sắp chết, e là lỡ mất cơ hội tự tay báo thù, để bà chứng kiến kết cục của con trai cưng ?"
Chẳng đợi t.h.i t.h.ể nguội lạnh, liền gõ trống gõ chiêng, đòi Hầu phủ trả ba vạn lượng còn thiếu.
Thêm một đòn đau, chẳng qua cũng chỉ thôi.
Lâm Văn Huyền hận Lâm Văn Chiêu đến tận xương, cũng hận Giang Nhu cùng con gái đến tận tủy.
Hắn vì trả tiền, thẳng tay bán Lâm Vãn Nguyệt — tàn phế — cho một thương nhân háo sắc, giá một ngàn lượng, chuyên dùng để nhục mạ tàn tật.
Trong mắt , nàng chẳng con gái yêu, mà là nỗi nhục cả đời rũ bỏ .
Dưới sự hành hạ tàn bạo và bệnh hoạn, chỉ vài ngày , Lâm Vãn Nguyệt hóa điên, nhốt trong phòng củi chờ chết.
Giang Nhu, liên lụy đến nhà đẻ, cũng nhà cự tuyệt, cứu con nổi, cam sống nhục, trong một đêm châm lửa thiêu cả Hầu phủ, ôm hận c.h.ế.t cùng .
Kẻ tự cho thanh cao như Giang Nhu, coi thường mẫu xuất thương gia, ghen tỵ với bạc trắng cả kho của bà, từng bao bôi nhọ, dèm pha, hãm hại.
Loại đàn bà như thế, c.h.ế.t chỗ chôn — cũng xứng đáng!
Đến ngày lễ cập kê, mặc lên chiếc váy gấm nguyệt mẫu từng chuẩn cho từ thuở còn sống, đến bên mộ bà, thật lâu thật lâu.
Gió hôm nhẹ nhàng và ấm áp, tựa như bàn tay mẫu dịu dàng xoa đầu , nỡ rời xa.
Ngày bà bệnh nặng sắp chết, thể bảo vệ thêm nữa, bất chấp chỉ trích, một mực đưa đến Lâm An.
Hôm chia tay , bà khẽ vuốt tóc , từng chút từng chút, dịu dàng như gió hôm nay — lưu luyến mà ấm áp vô cùng.
-HẾT-